NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 81

- Sáng mai bố phải bám vào đây để đẩy tôi lên đến chỗ hồ treo đấy

nhá. Đến đó thì tôi tự phóng xuống trường.

- Bố có làm được không?

- Dễ thôi. Đây, bám hai tay vào đuôi xe. Đẩy nó lên. Lúc nào tôi bảo

đẩy thì đẩy, bảo bỏ ra là bỏ ra. Tôi vào số, đi số một là phóng lên dốc cổng
thôi mà. Sao cái dốc cổng nhà mình cao thế nhỉ, lại toàn đá lỏng chỏng.
Mai bố ở nhà làm đường từ cổng lến chỗ hồ treo cho phẳng để tôi đi.
Đường này chỉ có ngựa mới đi được chứ xe đẹp này của tôi đi thì nhanh
hỏng lắm. Mà ngựa nhà không có, đường toàn đá to thế này chỉ có bố mẹ
mới đi được.

Mẹ lẳng lặng vào nhà. Bố vẫn đứng cửa chuồng lợn. Nó sờ nắn, ngắm

nghía xe.

Bố cũng nghĩ ngày mai cả bố và mẹ phải nghỉ nương để làm con

đường tốt hơn cho nó đi xe máy. Bố xót cái xe quá nhiều tiền. Đấy là con
dâu của bố, phải chăm lo cho nó, đến khi đứa con gái nào đó ngồi sau xe
vào nhà này. Bố phải chuẩn bị con gà trống để bất kỳ lúc nào nó đưa con
gái về còn có gà mà cúng tổ tiên.

Sáng sớm tinh mơ nó đã dậy gọi ầm nhà. Mẹ dậy đồ mèn mén cho nó

ăn để đi học. Bố dậy chăn lợn, rồi đẩy xe cho nó. Ớ nhà đi mượn búa về
đập nhỏ đá đi để chiều đi học về còn dễ phóng vào nhà.

Nó dắt cái xe ra gần cổng. Mẹ chưa bỏ cái ngưỡng cổng tối qua đã gài

chắn gà ra sớm. Nó đá phăng một cái, ngưỡng cổng bay xuống vực. Quát
ầm lên, đã bảo muốn giữ lại thì phải dậy sớm bỏ ra cho xe máy đi. Càng già
càng chậm chạp, cứ nghĩ những gì không biết nữa.

- Bố, đến đẩy xe đi. Nhanh lên không tôi có xe mà vẫn muộn học đấy.

Phải đẩy cẩn thận. Làm xước sơn là xấu xe đấy. Xước là bố phải đưa tiền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.