NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 82

cho tôi đi sơn lại. À, cho tôi hai mươi nghìn để mua xăng. Hôm qua được
cho một ít xăng thôi, hôm nay xuống xã phải mua thêm.

- Sao nhiều thế? Hai mươi nghìn nhiều quá!

- Hai mươi nghìn còn chưa được một lít đấy.

- Nhưng mà....

- Thế không có xăng thì còn gọi gì là xe máy, hở?

- Mười nghìn có được không?

- Mười nghìn còn không đủ đưa con Ngọc về, rồi thì tôi dắt xe về à?

- Thế ngày nào cũng phải đổ xăng à?

- Bố đưa năm mươi nghìn thì được ba, bốn ngày.

Bố thần ra, nghĩ xem đến khi có con dâu thì hết bao nhiêu tiền xăng.

Khoảng một tháng thì còn lo được. Hơn nữa thì không có tiền mua xăng để
lấy dâu.

- Được rồi. Bố đẩy đi. Mạnh vào thì mới có đà lao lên hết dốc. Đến

nửa chừng mà dừng lại là bố và tôi xuống vực đấy.

Bố lấy đà, hết sức đẩy xe. Nó ngồi trên xe, chân bấm số một. Tay vít

ga lao lên. Xe lao vụt lên. Bố chới với, sắp ngã sấp mặt xuống đường đá.
Nhưng không để nó biết, nó sẽ mắng. Bố bám tiếp và lại chạy đẩy hết sức.
Vừa chạy vừa đẩy. Chưa bao giờ bố làm một việc nặng đến thế này. Vừa
đẩy vừa sợ xước xe.

Cứ tưởng đẩy một tí là nó tự chạy lên dốc được. Thế mà phải đẩy đến

chỗ hồ treo thì mới đến đoạn cua xuống dốc, nó mới tự đi được. Lên đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.