NGƯỜI ĂN CHAY - Trang 109

nó có điểm chung là đôi lúc làm cho cô mệt mỏi. Phải chăng vì hai người
đó giống nhau ở chỗ cùng ít nói.

Cô đã vào đến đường hầm. Thời tiết làm cho bên trong đường hầm tối

hơn ngày thường. Cô gấp ô lại. Bước về phía trước, cô nghe tiếng bước
chân của mình vang lên. Giữa bức tường ẩm ướt tối om, một con mối loang
đốm rất to lần đầu tiên cô nhìn thấy bay ra. Cô dừng lại, nhìn theo cánh bay
của nó. Con mối chuyển chỗ bay lên đậu trên trần, dường như nhận ra có
người đang quan sát mình, nó không di chuyển nữa.

Chồng cô rất thích chụp những thứ có cánh như thế. Từ chim, bướm,

máy bay cho đến ruồi, mối. Những cảnh bay của chúng không hề liên quan
đến nội dung tác phẩm của anh làm cho người ngoại đạo về mỹ thuật như
cô đôi khi phải sửng sốt. Có lần cô hỏi anh “Sao lại có cảnh đó”. Đó là lúc
xem đoạn phim vẽ cây cầu gãy, rồi cảnh đám tang và bỗng nhiên ở cảnh
cuối cùng là bóng đen của một con chim từ từ bay lên không trung trong
khoảng hai giây.

Anh trà lời, “Cứ cho vào thế thôi, cho vào tự nhiên thấy lòng thoải mải

hơn.”

Rồi sau đó là sự im lặng quen thuộc.

Liệu có khi nào cô gặp được con người thật của chồng trong sự im lặng

tưởng như không bao giờ có thể chạm tới được đó không? Có lúc cô từng
nghĩ biết đâu những tác phẩm của anh lại có thể cho cô khám phá được anh.
Những video art mà anh thực hiện và đem triển lãm, ngắn hai phút cho đến
dài một tiếng, dù đã cố gắng lắm, nhưng cô vẫn không thể hiểu được, thậm
chí trước khi quen anh cô còn không biết đến sự tồn tại của lĩnh vực mỹ
thuật đó.

Cô vẫn nhớ buổi chiều đầu tiên gặp anh. Người gầy ngoẵng, râu ria xồm

xoàm, vai đeo chiếc túi máy quay nặng trĩu, anh tìm đến cửa hàng của cô.
Cái cách anh đặt hai cánh tay trên tủ kính tìm lọ kem bôi sau khi cạo râu,
trông như người bị kiệt sức. Đến mức cô cảm giác như anh sắp đổ ụp xuống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.