NGƯỜI ĂN CHAY - Trang 153

Cứ mỗi khi khuôn mặt Ji-woo của ngày hôm đó hiện lên, cô lại nói ra

câu đấy thành tiếng. Giật mình với tiếng của mình bật ra, cô vội vàng đảo
mắt nhìn xung quanh. Xe cấp cứu vẫn chạy rất nhanh trên con đường quanh
co. Đôi tay cô run rẩy đưa lên chỉnh lại mái tóc lâu lắm rồi chưa được đụng
đến.

Cô không thể giải thích được. Làm thế nào mà mình có thể định bỏ con

một cách dễ dàng đến thế. Đó là tội vô trách nhiệm đến tàn nhẫn mà cả bản
thân cô cũng không thế chấp nhận, cũng không thể thổ lộ với bất cứ ai,
cũng không thể cầu xin tha thứ. Cô chỉ cảm thấy cảm xúc thật của mình là
sự bình thản đến rợn người. Nếu như anh và Yeong-hye không đạp bỏ ranh
giới mà làm như thế, nếu như tất cả mọi thứ không sụp đổ như núi cát như
thế thì có khi người suy sụp chính là cô chứ không phải ai khác. Nếu như
thế, máu mà hôm nay Yeong-hye nôn ra có khi lại chính là máu vỡ ra từ
lồng ngực cô cũng nên.

Hự, tiếng Yeong-hye như muốn thức dậy. Sợ lại nôn ra máu nên cô vội

vàng lấy khăn tay kề vào miệng em.

– … Ư hự.

Thay vì nôn ra máu, Yeong-hye mở mắt. Đôi tròng đen nhìn thẳng vào

mắt cô. Đằng sau đôi mắt kia đang muốn nổi loạn gì đây. Có nỗi sợ hãi nào,
phẫn nộ nào, đau khổ nào hay địa ngục nào đang quẩn quanh mà cô không
biết.

– Yeong-hye à.

Cô gọi em, âm thanh khô khốc.

– … Ư, ừm.

Không phải Yeong-hye định trả lời, mà quay đầu như thể muốn kháng

cự. Cô duỗi đôi tay run rẩy của mình ra, rồi lại thu lại ngay.

Cô cắn môi. Con đường quanh núi sáng sớm hôm ấy bỗng hiện lên.

Sương thấm ướt đôi xăng-đan làm cái lạnh ngấm vào chân cô. Cô không
khóc. Vì không thể hiểu. Không thể hiểu nổi cái hơi nước lạnh buốt lan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.