NGƯỜI ĂN CHAY - Trang 151

Hệt như quay lại thời kỳ đó, cô vân vê mái tóc mỏng, không còn chút

sức sống nào của Yeong-hye. Giống tóc của Ji-woo thời nó còn quấn tã,
nghĩ đến đó cô thấy lòng nghẹn lại.

Cô lôi chiếc điện thoại di động từ ngăn kéo trong của chiếc túi ra. Bật lại

nguồn điện thoại đã bị khóa suốt cả ngày, cô ấn số điện thoại của người phụ
nữ nhà bên.

– Tôi, mẹ Ji-woo đây ạ… tôi phải vào bệnh viện vì người nhà… Vâng,

tôi cũng có việc đột xuất… không ạ, năm giờ năm mươi phút là xe buýt của
nhà trẻ sẽ đến trước cổng chính chung cư… Vâng, hầu như thời gian chính
xác lắm ạ… sẽ không muộn lắm đâu ạ. Nếu muộn quá chắc tôi sẽ về đón Ji-
woo rồi lại đưa đến viện thôi. Dạ không, làm sao cho cháu ngủ lại đây được
ạ… Cảm ơn chị nhiều lắm… Chị có số điện thoại của tôi rồi chứ ạ?… Lát
nữa tôi sẽ gọi lại ạ.

Gấp máy điện thoại, cô nhận ra lâu lắm rồi mình mới nhờ ai đó đón Ji-

woo. Từ sau khi anh bỏ đi, cô đã giữ nguyên tắc nhất định dành thời gian
buổi tối và cuối tuần cho con.

Cô nhíu mày, tạo thành vết nhăn sâu trên trán. Đột nhiên cơn buồn ngủ

ập đến, cô dựa lưng vào thành cửa xe. Nhắm mắt lại, những suy nghĩ ùa
đến.

Ji-woo chẳng mấy chốc sẽ lớn. Nó sẽ tự biết đọc, và tiếp xúc với mọi

người. Đến một lúc nào đó, miệng truyền miệng, chuyện của họ sẽ đến tai
thằng bé, cô không biết sẽ phải giải thích thế nào với con. Nó vốn dĩ là
thằng bé nhạy cảm và hay ốm vặt, tuy vậy vẫn là đứa trẻ trong sáng, hoạt
bát. Liệu cô có giữ mãi được điều đó không?

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh hai người trần truồng quấn lấy nhau như

dây leo. Rõ ràng đấy là một đoạn phim gây sốc, nhưng thật lạ lùng thời gian
trôi đi nó không còn được nhớ đến như một thứ gợi dục nữa. Cơ thể của họ
phủ đầy hoa, lá, cành màu xanh, chúng lạ lẫm như không phải người vậy.
Những động tác cơ thể của họ trông như đang vật lộn để thoát khỏi con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.