NGƯỜI ĂN CHAY - Trang 31

Trong giấc mơ. Cắt cổ ai đó. Nắm cái đuôi tóc lủng lẳng vì chưa cắt hết

nên cầm dao cắt nốt. Để tròng mắt nhớt nhát lên lòng bàn tay, thế rồi bừng
tỉnh. Lúc tỉnh, tự nhiên muốn giết con chim bồ câu đang đi xiêu vẹo trước
mặt, muốn thắt cổ con mèo nhà hàng xóm đã để ý từ lâu, chân run lẩy bẩy
toát mồ hôi hột, dường như tôi trở thành người khác, khi đó…

Nước bọt trong miệng nghẹn lại. Khi đi ngang qua cửa hàng bán thịt tôi

phải bịt mồm lại. Vì nước bọt từ cuối lưỡi tứa ra đây mồm. Vì nước bọt
trong miệng cứ chực chảy ra ngoài.

* * *

Giá như có thể ngủ được. Giá như chỉ cần thả lỏng được ý thức trong

vòng một tiếng thôi. Trong đêm không thể đếm được số lần tôi tỉnh dậy, đi
đi lại lại bằng chân không, ngôi nhà lạnh dần đi. Lạnh như bát cơm nguội,
canh nguội. Cửa sổ tối đen không nhìn thấy gì. Cửa ra vào thỉnh thoảng có
tiếng va đập nhưng không có ai gõ cửa. Quay lại cho tay vào chăn, chăn
cũng lạnh ngắt.

* * *

Bây giờ thì tôi không thể ngủ quá năm phút. Chỉ cần thả lỏng đầu óc một

tí là mơ. Không, có lẽ cũng không thể gọi là mơ. Những cảnh tượng ngắn
đoạn cứ liên tiếp ập tới. Đôi mắt của những con thú nhầy nhụa, hình ảnh
của máu, đầu lâu xương sọ bị đào xới, rồi lại đến mắt của mãnh thú. Đôi
mắt dường như chui ra từ ruột gan tôi. Run lấy bẩy tôi mở mắt kiểm tra tay
mình. Xem móng tay mình có còn mềm không, răng mình có còn tròn trịa
không.

Tôi chỉ tin vào ngực mình. Tôi thích bộ ngực tôi. Vì nó không thể giết ai

được. Tay, chân, miệng, lưỡi, thậm chí ngay cả ánh mắt, tất cả đều là vũ khí
có thể giết chết hay làm hại bất cứ thứ gì. Nhưng ngực thì không thế. Chỉ
cần có bộ ngực tròn này thì tôi vẫn ổn. Vẫn không sao cả. Nhưng sao nó cứ
teo dần. Bây giờ nó không còn tròn nữa. Sao thế nhỉ. Sao tôi ngày càng gầy
đi. Định đâm gì hay sao mà cứ sắc mỏng đi thế nhỉ.

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.