NGƯỜI BẠN BÍ ẨN - Trang 107

Những Thứ Bạn Cho Đi

Tôi để những cái bánh mì lại chỗ cũ, mặc áo khoác vào, xốc ba-lô lên vai và
nhảy hai bước một xuống cầu thang. Có một đám trẻ bên ngoài như mọi
khi, chơi đùa và trò chuyện dù trời vẫn rất lạnh và đang bắt đầu mưa. Tôi
nhìn quanh tìm Sal, như mọi khi. Không có dấu hiệu nào của cậu ấy cả. Tôi
quấn chiếc khăn của mẹ quanh tai, tiến lên ngọn đồi phía bắc để đến nhà
Annemarie.

Thật vô lý. Vấn đề không phải là Colin đã lấy bánh mì - thật sự đó là điều
mà tôi có thể mong đợi ở một người như Colin. Nhưng trong đầu tôi đầy
những câu hỏi: Làm thế nào ai đó có thể biết rằng Colin sẽ lấy bánh mì? Và
mẩu giấy được bỏ vào túi áo khoác của tôi từ khi nào? Tôi không nghĩ ra
rằng bạn có thể bỏ nó vào đó trong cái ngày mà bạn để mẩu giấy đầu tiên
lên cuốn sách của tôi. Tôi không hiểu gì cả, mãi đến sau này.

Và tại sao lại là tôi? Tôi nhảy qua một vũng đầy nước mưa và bước đến
trước tòa nhà của Annemarie. Tại sao tôi lại là người nhận được những lá
thư này? Tại sao tôi phải làm một cái gì đó về một điều gì đó không hay sắp
xảy ra? Thậm chí tôi còn không biết tôi phải làm gì! Viết một lá thư về một
điều chưa xảy ra ư?

“Miranda,” suy nghĩ của tôi bảo, “Sẽ không có gì xảy ra đâu. Ai đó đang
trêu ghẹo bạn đó thôi.” Nhưng nếu suy nghĩ của tôi không đúng thì sao?
Nếu ai đó thật sự cần được cứu mạng? Và nếu đây không phải là một trò
chơi?

Người gác cửa tòa nhà vẫy tay mời tôi vào. Ở trên lầu, cha Annemarie mở
cửa với một điếu thuốc chưa đốt trên môi và hỏi tôi có muốn một ít mì lạnh
với sốt vừng hay không.

“Dạ không, cảm ơn bác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.