NGƯỜI BẠN BÍ ẨN - Trang 110

Đầu tiên tôi nghĩ ông-già-hay-cười không có ở góc đường. Nhưng sau đó
tôi thấy ông đang ngồi co rúm, dựa vào thùng thư và ngước nhìn tôi đi qua.
Trong một thoáng, tôi bỗng thấy gương mặt ông có cái gì đó rất quen thuộc,
và lần đầu tiên tôi để ý ông trông rất già nua. Tôi nhớ bác Louisa đã nói
rằng người ta có thể già đi rất nhanh nếu không đủ ấm. Tôi bỗng cảm thấy
ông thật đáng thương. Có lẽ ông khiến tôi nhớ đến ông Nunzi ở trên lầu.
Hoặc có thể tôi muốn làm một việc tốt, để bù lại những suy nghĩ tồi tệ với
Annemarie, mặc dù cô ấy không thật sự nhận ra. Dù sao đi nữa, tôi bắt
chuyện với ông ta.

“Ông ơi!” tôi vừa nói vừa mở ba-lô ra, “Ông ăn sandwich không?” Tôi vẫn
còn chiếc sandwich phó-mát chưa ăn vào buổi trưa. Tôi lấy nó ra: “Phó-mát
và cà chua.”

“Bánh mì có cứng không?” giọng ông nghe có vẻ mệt mỏi, “Tôi không ăn
được bánh mì cứng. Răng yếu.”

“Không cứng lắm,” tôi nói. Nó là chiếc bánh cắt chữ V đẹp nhất của tôi từ
trước đến nay, hơi bị mềm do nước cà chua ngấm vào suốt cả buổi chiều.

Ông đưa một tay lên và tôi đặt chiếc bánh mì vào tay ông.

“Hôm nay đám cháy lớn cỡ nào?” ông hỏi.

“Cháu... không chắc lắm,” tôi nói, giả vờ như tôi biết ông ta đang nói về
chuyện gì, “Cháu không có dịp để... kiểm tra.”

“Không có gì che mưa,” ông nói, nhìn chiếc bánh sandwich trong tay,
“Đáng lẽ họ nên dựng cái mái vòm lên.”

“Có thể ngày mai,” tôi nói.

Ông ngước lên nhìn tôi. Và bỗng nhiên tôi thấy ông ta có vẻ quen thuộc đến
kỳ lạ. Có cái gì đó trong mắt ông khiến tôi bị thu hút. Ông nói: “Tôi chỉ là
một ông già, còn bà ấy thì đã mất rồi. Đừng sợ nhé!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.