NGƯỜI BẠN BÍ ẨN - Trang 118

một người-lớn-thật-sự, bạn biết không? Và bác ấy cũng đối xử với bạn như
một người-lớn-thật-sự. Cha mình thì vẫn làm như mình là một đứa trẻ vậy.”

“Có lẽ thế.”

Nhưng ai muốn được đối xử như một người-lớn-thật-sự chứ? Tôi nghĩ. Tôi
muốn được đối xử như Annemarie và có những gói bánh được cột dây ruy-
băng.

Khi tôi mở mắt ra vào sáng hôm sau, Annemarie vẫn còn ở đó. Tôi cảm
thấy nhẹ nhõm, như thể suốt đêm qua tôi đã lo lắng rằng cô ấy sẽ biến mất.
Có lẽ tôi đã lo lắng thật nhưng không nhận ra điều đó.

“Cảm ơn trời, bạn dậy rồi!” cô nói. Annemarie đang nằm, một tay chống
đầu, “Mình kêu bạn dậy cả hai mươi phút rồi. Bạn ngủ như chết vậy!”

“Mấy giờ rồi?” tôi tung chăn choàng dậy.

“Tới giờ ăn rồi,” cô nói, “Mình đỏi quá.”

“Bạn ăn ngũ cốc được không?” tôi hỏi, “Mình chỉ biết làm ngũ cốc và
nướng bánh mì thôi.”

“Không,” cô đáp, “Mình không ăn được cả hai thứ đó. Bạn có trứng
không?”

Chúng tôi đi vào bếp.

“Xin chào,” mẹ đang đứng trước bếp, làm món thịt xông khói, “Annemarie,
hôm qua bác gọi điện thoại cho cha cháu. Cha cháu bảo rằng cháu thích ăn
trứng tráng với thịt xông khói.”

“Ngon quá,” Annemarie nói, “Mùi thơm ghê. Chả trách sao cháu đói bụng
quá chừng!”

Tôi đứng sững sờ. Mẹ thường ngủ rất say, lay cũng không dậy. Thế mà hôm
nay mẹ thức dậy lúc bảy giờ rưỡi sáng để làm món trứng tráng với thịt xông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.