NGƯỜI BẠN BÍ ẨN - Trang 132

Những Thứ Trong Thang Máy

Ngày đầu năm thời tiết ấm áp lạ thường và đầy nắng. Vào khoảng chín giờ
sáng, Sal vẫn hăng say chơi bóng rổ. Tôi nhìn xuống con hẻm. Cậu ấy đang
chạy qua chạy lại, mặc một chiếc áo thun và quần short. Cậu đang đeo chiếc
đồng hồ mà bác Louisa tặng cậu nhân Giáng sinh. Bác đã ghé ngang và cho
chúng tôi xem trước. Nó là một chiếc đồng hồ kiểu cũ, dây đeo bằng da và
có những chữ số La mã. Tôi không nghĩ Sal sẽ thích nó, nhưng dường như
cậu ấy thích thật.

Hôm nay mẹ ngủ trễ. Tôi để lại một mẩu giấy cho mẹ: Con ra ngoài chút.
Con sẽ mua cho mẹ một cái bánh mì tròn.

Ông-già-hay-cười không có ở góc đường - có lẽ ông ấy cũng nghỉ lễ. Cửa
hàng của chị Belle đóng cửa. Mọi thứ đều có cảm giác bình yên, buồn và
vắng vẻ.

Đôi chân lang thang đưa tôi đến trường. Dĩ nhiên trường cũng đóng cửa.
Cánh cổng trường để mở. Tôi bước vào, ngồi vài phút trên ghế đá, cảm giác
lạ lùng khi ở đây chỉ có một mình. Tôi cố ý tìm nơi chỉ có một mình để thu
hết can đảm, thu hết sức lực... để gọi điện cho Annemarie.

Mười ngày im lặng đã làm dấy lên một câu hỏi trong tôi: “Liệu Annemarie
có còn là bạn mình nữa không?” Có một cái điện thoại công cộng ở góc
đường. Tôi có một đồng xu trong túi.

Khi đang quay số, tôi bỗng để ý thấy có một người đang đứng dựa vào cái
thùng rác ở bên kia đường. Khi ông ta quay lại, tôi nhận ra đó chính là ông-
già-hay-cười. Ồng ta đứng đó với hai tay chống nạnh, nhìn về phía ga-ra.
Tôi nhanh chóng quay lưng lại, vì sợ ông ta sẽ nhận ra và đến gần tôi.

Cái ống nghe điện thoại lạnh ngắt áp vào tai tôi. Khi nó bắt đầu reo, tôi mới
nghĩ ra rằng nếu mẹ tôi đang ngủ thì có lẽ cha mẹ của Annemarie cũng vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.