NGƯỜI BẠN BÍ ẨN - Trang 145

Tôi quẳng hai viên vitamin C cuối cùng vào miệng, tưởng tượng đến cảm
giác được-quấn-chăn như khi có mẹ ở bên cạnh. Và tôi điềm tĩnh đi ngang
qua ông-già-hay-cười, trong đầu thầm nghĩ: “Ừm, ông ta rất lịch sự.”

Colin và Sal đang ở dưới tiền sảnh chơi ván trượt và bóng rổ. Họ làm ồn
đến mức bà Bindocker ló đầu ra ngoài la lên rằng họ đang làm con mèo của
bà hoảng sợ.

“Này,” Colin kêu to khi nhìn thấy tôi, “Mình nghĩ bạn sống trong tòa nhà
này. Bạn chơi ván trượt không?”

Cậu ấy nhặt tấm ván đưa cho tôi.

Tôi liếc nhìn Sal. Sal đang tỏ vẻ tập trung cao độ vào trái bóng như thể tâng
bóng là một khái niệm vô cùng lý thú vừa mới được phát hiện ra vậy. Gần
đây cậu ấy nghĩ ra cách vẫy tay chào tôi mà không liếc nhìn.

“Không, cảm ơn,” tôi nói, “Mình phải đi đây.”

Nhưng Colin là Colin. Nếu cậu ấy đọc được cảm xúc của bạn, cậu ấy sẽ
không để lộ ra. “Mình đến nhà bạn chơi được không?” cậu ấy không dừng
lại, “Bọn mình định đi chơi bóng rổ ở sau tòa nhà - bạn có đến đó chưa?
Chỗ đó tuyệt lắm! Đi nhé!”

Tôi bảo Colin rằng mẹ tôi bị ốm ở trên lầu và tôi đang vội về nhà với mẹ.

“Bạn mua sữa chocolate cho mẹ à?” Colin chỉ chai sữa trong tay tôi.

“Ừ,” tôi bước lên cầu thang, “Mẹ mình thích nó” Và tôi nhảy lên lầu hai
trước khi cậu ấy kịp nói thêm gì nữa.

Khi tôi mở khóa cửa, căn hộ giống như một cái ôm ấm áp - cái tủ lạnh kêu
rì rì, đèn chiếu sáng phòng khách, và trong đầu tôi nghĩ “An toàn!” Tôi đi
xuống bếp, mở chai sữa chocolate và lấy gói khoai tây chiên cuối cùng của
bác Louisa. Những phụ nữ mang thai trong tù thế là hết hy vọng.

Bỗng chuông điện thoại reo vang.

“Xin chào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.