NGƯỜI BẠN BÍ ẨN - Trang 167

Tôi nhớ. Tôi và Sal đã băng qua đường để tránh cuộc ẩu đả đó. Anh của
Marcus chính là người đã cố thoát khỏi nắp xe nhưng vẫn bị đánh liên tục.
“Mình nghĩ mình có thấy,” tôi nói,“Anh bạn đội một cái nón phải không?”

Marcus gật đầu: “Ừ, lúc nào anh ấy cũng đội cái nón đó.”

“Thế bạn làm gì?”

“Không làm gì cả. Mình chỉ tựa cửa đứng nhìn. Sau đó, anh Anthony bảo
mình: ‘Em có nghĩ tới chuyện đứng lên không? Giúp anh?’ Anh ấy nói như
thể bọn mình không phải anh em gì cả.”

“Những người đó to con hơn bạn mà,” tôi nói.

Marcus lắc đầu: “Không phải thế. Mình không sợ. Chỉ là mình không nghĩ
mình... liên can đến những chuyện đang xảy ra. Đôi khi mình nghĩ về cái gì
đó và không để ý rằng mình đã đi qua ngôi nhà của chính mình. Những
người đó không xem mình là bạn họ. Vì mình không phải là bạn họ.

“Anh Anthony bảo mình: ‘Một ngày nào đó, em sẽ phải đánh ai đó, và em
sẽ bị đánh. Rồi em sẽ thấy. Có thể. Có thể em sẽ hiểu đời hơn chút nữa.’ Và
mình muốn hiểu đời hơn. Để hiểu người nhiều hơn. Vì vậy nên ngày hôm
sau, mình đánh Sal. Rồi mình đứng đó như một thằng ngốc và đợi cậu ấy
đánh lại mình. Nhưng cậu ấy chỉ gập người xuống khóc mà thôi. Và mình
không biết làm gì cả. Thế nên mình bỏ đi. Lúc đó anh Anthony kêu lên: ‘Có
chuyện gì thế?’ Và sau đó, ở nhà, anh ấy bảo: ‘Tại sao em đánh những đứa
nhỏ hơn làm gì? Em không biết gì cả à?’ Anh ấy bảo mình hết thuốc chữa
rồi.”

Tôi cố gắng suy nghĩ xem nên nói gì thì Marcus bỗng nhìn tôi với đôi mắt
mở to: “Này, bạn chính là người mang tấm áp-phích đó à?”

Tôi mở miệng: “Giờ bạn mới nhớ hả?”

Marcus gật đầu: “Tấm áp-phích thú vị đấy. Lúc nào mình cũng thắc mắc về
cái ngáp. Mình đã đọc một bài viết...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.