NGƯỜI BẠN BÍ ẨN - Trang 166

“Đó không phải lỗi của bạn,” tôi nói nhanh. “Ông ấy...” Nhưng tôi không
biết nói gì nữa. Vì đó một phần cũng là lỗi của Marcus. Marcus không
muốn điều đó xảy ra, nhưng nếu cậu ấy không đuổi theo Sal, Sal sẽ không
chạy xuống đường, và như thế hẳn bạn sẽ còn sống?

Chú nha sĩ nhìn chúng tôi: “Tốt hơn đừng nói chuyện.” Chú nhìn về phía
cánh cửa.

Thời gian chầm chậm trôi qua. Các cảnh sát đứng đợi, gõ cửa, tiếp tục đợi,
nói chuyện gì đó qua điện đàm, lại gõ cửa, rồi họ biến mất và quay lại gõ
cửa tiếp. Sau đó họ bắt đầu kêu to những câu như: “Tốt hơn cậu ta nên có
mặt trong đó khi ông mở cửa đấy, bác sĩ.”

Và chú nha sĩ nói to điều gì đó về sự gây mê và thời gian khô bột, và chú
chỉ có hai tay. Những điều đó không có ý nghĩa gì lắm.

Marcus nhìn chằm chằm xuống sàn. Đến lúc này tôi mới để ý là sàn nhà
cũng được lát bằng những viên gạch lục giác trắng như phòng tắm ở nhà
tôi. Trong đầu tôi sắp xếp các hình lục giác thành những hình thù và những
bông hoa. Việc đó mang lại cảm giác thoải mái lạ lùng.

Rồi bỗng Marcus lặng lẽ nói: “Mình có một người anh tên là Anthony.”

Tôi nhìn cậu ấy.

“Mình muốn bạn biết vì sao mình đánh bạn của bạn vào ngày hôm đó.”

“Sal. Cậu ấy tên là Sal. Bạn không bao giờ nhớ tên ai cả à?”

Chú nha sĩ ra dấu suỵt hai chúng tôi.

Marcus hạ thấp giọng: “Ngày hôm trước ngày mình đánh Sal, anh Anthony
nói gì đó về bạn gái của một người nào đó trong họ. Mình nghĩ anh ấy chỉ
đùa thôi. Nhưng người đó lôi anh ấy lên một chiếc xe và đánh anh ấy tới
tấp...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.