NGƯỜI BẠN BÍ ẨN - Trang 164

“Nhưng tất cả các luật sư đều đang ở tòa án”

,

mẹ nói.

Tôi bắt đầu khóc: “Mẹ đến được không, mẹ? Ngay bây giờ?”

“Mẹ hả?” mẹ ngẩn ra một chút rồi nói, “Được, mẹ đến ngay.”

Sau khi gác máy, tôi nghe chú nha sĩ hỏi với đầy vẻ quan tâm: “Có chuyện
gì thế?”

“Marcus gặp rắc rối,”

,

tôi đáp, “Cảnh sát đang ở đây và có thể họ sẽ bắt cậu

ấy. Cậu ấy không làm gì sai cả. Nếu mẹ cháu đến đây, mẹ có thể giúp
được.”

“Marcus là một đứa bé tốt,” chú nha sĩ điềm đạm nói, “Luôn luôn là một
đứa bé tốt.” Chú gấp tờ báo lại và rút cây viết trong túi ra: “Thế nào,
Miranda, cháu sẽ là trợ lý của chú sáng nay chứ?”

Tôi chạy thật nhanh đến phòng học của Marcus, nắm chặt tờ giấy của chú
nha sĩ trong tay và gần như suýt lao vào lớp: “Marcus!” Tôi vẫy tờ giấy
trước mặt thầy Anderson.

“Bình tĩnh nào! Chuyện gì thế?” thầy Anderson trừng mắt nhìn tôi và tôi
đứng lại. Thầy kiểm tra tờ giấy: “Được rồi, Marcus, đi đi!”

Marcus gật đầu và bắt đầu sắp xếp lại đống sách trên bàn.

“Bỏ sách đó đi,” tôi gọi to, “Chú nha sĩ cần gặp bạn ngay bây giờ.”

Khi ra ngoài hành lang, tôi nói: “Bạn phải trốn đi. Cảnh sát đang ở đây và
mình nghĩ là họ muốn bắt bạn đấy!” tôi định chạy về phía cầu thang.

Marcus bình tĩnh nói phía sau tôi: “Khoan đã! Có lẽ đi từ từ thì tốt hơn
đấy.”

Cậu ấy nói đúng. Năm giây sau, chúng tôi đi ngang hai người cảnh sát đang
trên đường đến lớp học của thầy Anderson. Họ thậm chí không buồn liếc
nhìn chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.