NGƯỜI BẠN BÍ ẨN - Trang 163

gắng ngăn cản Sal khi chiếc xe tải chạy tới như thế nào, và cậu không hể
biết rằng Sal hễ nhìn thấy cậu là bỏ chạy.

“Em muốn dùng điện thoại,” tôi nói với cô Bánh-xe.

“Cái điện thoại này à?” cô đặt bàn tay nặng nể lên trên, “Không.”

“Cô làm ơn!” tôi nói.

“Không.” Cô nói cộc lốc rồi kéo một ngăn kéo đầy những tấm thẻ ra và bắt
đầu tìm kiếm trong khi hai viên cảnh sát đứng nhìn.

“Xem nào,” cô nói, “Hillerman, phải không? Cậu ta học lớp nào nào?”

Hai cảnh sát nhìn nhau. “Heilbroner,” một người nói, “Cô có danh sách theo
thứ tự bảng chữ cái không?”

“Dĩ nhiên!” cô nói, “Nhưng nó nằm đâu đó ở đây...”

Cô lăn cái ghế đến tủ hồ sơ ở bức tường phía sau.

Tôi rời văn phòng một cách bình thường. Nhưng ngay khi đến khúc quẹo,
tôi nhảy lên và cắm đầu chạy thẳng đến cuối hành lang. Trong đầu tôi nghĩ
đến chiếc điện thoại màu trắng ở phòng nha sĩ.

Chú nha sĩ đang ngồi thư giãn trên ghế, trông có vẻ thoải mái với tách cà
phê và tờ báo.

“Chào Miranda,” khi thấy tôi, chú ngồi thẳng lên, “Cháu có danh sách bệnh
nhân chưa?”

“Cháu mượn điện thoại được không?” tôi nói to, “Khấn cấp!

Chú nha sĩ có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu: “Được, cháu dùng đi!”

Tôi gọi cho mẹ ở công ty.

“Mẹ giúp con với,” tôi nói, “Cảnh sát đang ở trường và con nghĩ một người
bạn con sẽ bị bắt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.