NGƯỜI BẠN BÍ ẨN - Trang 177

“Nhưng điều đó là không thể!” suy nghĩ trong đầu tôi phản đối, “Làm thế
nào ông-già-hay-cười có thể đọc được một lá thư chưa được viết? Không
hợp lý chút nào!”

Lẽ thường chỉ là tên gọi cho cách mà chúng ta thường suy nghĩ.

Du hành xuyên thời gian là có thể.

Bạn đã đến để cứu Sal. Và cuối cùng... cuối cùng... tôi đã hiểu.

Dick Clark không bao giờ già đi. Tôi nghĩ đến những gì Marcus đã nói về
việc đi xem phim với cỗ máy thời gian, rằng nếu tôi đi khi tôi sáu mươi hai
tuổi thì người bán vé sẽ không thể nhận ra tôi được.

Thậm chí tôi cũng không nhận ra chính mình.

Có thể Dick Clark không bao giờ già đi. Nhưng tất cả những người còn lại
trong chúng ta thì sẽ già đi. Tôi sẽ già đi. Sal sẽ già đi, nhờ có bạn. Và
Marcus cũng sẽ già đi.

Hãy giao lá thư của bạn bằng tay. Bạn biết phải tìm tôi ở đâu.

Tôi nghĩ đến cánh cửa kim loại khuất kế bên ga-ra, và tôi nghĩ: “Được,
mình sẽ làm.” Vì nói cho cùng, bạn vẫn ở đó để đọc lá thư của tôi. Marcus
ở đó. Và khi đọc lá thư, cậu ấy sẽ nhận ra rằng cậu ấy đã đến trước khi cậu
ấy đi. Đó là nhờ lá thư của tôi.

Và rồi, vào một năm nào đó - năm của đám cháy hay mái vòm - Marcus sẽ
trở lại. Bạn sẽ trở lại. Bạn sẽ trở lại với cái miệng ngậm đầy giấy. Bạn sẽ
không còn là chính bạn khi bạn đến với tôi, nhưng bạn sẽ hoàn tất việc cần
làm. Bạn sẽ cứu Sal. Bạn đã cứu Sal.

Marcus là một sợi chỉ thần kỳ. Bạn là ông-già-hay- cười. Bạn là Marcus.
Marcus là ông-già-hay-cười. Hay cậu ấy sẽ là ông-già-hay-cười, khi cậu ấy
già đi.

Tất cả những điều đó đều không hợp lý! Não tôi hét lên như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.