NGƯỜI BẠN BÍ ẨN - Trang 181

Những Thứ Gió Cuốn Đi

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, tự cắt cho mình một miếng bánh sinh nhật của
chú Richard để ăn sáng rồi bắt đầu ngồi viết lá thư. Tôi viết nó vào cuốn sổ
có những đám mây trên bìa mà mẹ tặng tôi nhân Giáng sinh. Sau khi viết
được một trang, tôi bỗng nhận ra rằng lá thư mình phải viết thật sự là một
gánh nặng khủng khiếp. Và tôi bắt đầu cảm thấy thật sự đáng buồn cho
Marcus.

Đó không phải là lá thư mà ai cũng muốn nhận. Tôi biết cậu ấy sẽ cảm thấy
khuây khỏa khi biết rằng không phải mình đã vô ý gây ra cái chết của ông-
già-hay-cười-cái chết của bạn. Đó là điều tốt. Nhưng cùng lúc, cậu ấy sẽ
hiểu rằng mình đã nhìn thấy cái chết của chính mình, và tôi nghĩ điều này
thật khó chấp nhận. Cậu ấy cũng sẽ nhận ra rằng cậu ấy sẽ tìm ra bí mật của
việc du hành xuyên thời gian, một điều khó tin đến mức hầu hết mọi người
đều nghĩ đó là một phép màu kỳ diệu. Dĩ nhiên, cậu ấy là người hùng của
câu chuyện. Nhưng cậu ấy không có một kết thúc hạnh phúc.

Tôi bắt đầu từ khi bạn mới xuất hiện vào mùa thu năm ngoái, và tôi nghĩ về
mọi việc bạn làm - góc đường bạn thường đứng, bài luyện tập đá chân,
những từ bạn thường lẩm bẩm: “Sách - Bao - Túi - Giày.” Tất cả đều có lý
do.

Ngoại trừ một việc. Tôi không hiểu tại sao bạn thích nằm dưới đất, chui đầu
xuống dưới thùng thư. Tại sao vậy? Hẳn rất bực mình khi luôn bị bọn trẻ
chọc ghẹo vì điều đó.

Tôi từ từ ngẩng đầu lên. Rồi tôi nhổm dậy, trùm một chiếc áo len bên ngoài
áo pyjama đang mặc. Tôi để một mẩu giấy trên bàn bếp, chụp chùm chìa
khóa của mình và lẻn ra đường trước khi mẹ và chú Richard thức giấc.

Đó là một buổi sáng khá ấm. Không có ai ngoài đường. Điều này thật tốt vi
có lẽ tôi sẽ rất kỳ quặc khi nằm ngửa trên đường và chuồi người xuống dưới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.