NGƯỜI BẠN BÍ ẨN - Trang 21

thang có những mẩu thuốc lá vứt bừa bãi, còn cái máy sấy ở tầng hầm thì
nóng quá làm chảy dây thun quần của ai đó.

Tôi đứng dựa vào tường ở phòng khách, nhìn mẹ giơ tay ra dấu cho bà
Bindocker nói chậm lại. Khi bà Bindocker đã bắt đầu “mở đài” thì ngay cả
tài tốc ký siêu việt cũng mẹ cũng không cách gì theo kịp.

Lần đầu tiên nhìn thấy căn hộ này, mẹ đã la toáng lên. Mọi thứ đều dơ bẩn,
mẹ bảo thế. Sàn nhà gỗ “đen thủi đen thui,” cửa sổ “đóng bụi tám lớp,” còn
các bức tường thì loang lổ những thứ mà mẹ “thậm chí không dám nghĩ
tới.” Luôn luôn là những từ ngữ quen thuộc đó.

Ngày hôm đó tôi cũng có mặt, nằm cuộn tròn trong cái làn em bé. Trời khá
lạnh và mẹ mặc một chiếc áo khoác mới. Trong tủ không có móc áo, mà mẹ
thì không muốn để chiếc áo lên mặt bàn đầy bụi hay bỏ xuống sàn nhà, vì
vậy nên mẹ mặc nó luôn trong khi đi ngắm các căn phòng, tự nhủ cũng
không quá tệ.

Lúc này đây, tôi vẫn thường suy nghĩ xem khi đó có chỗ nào cho mẹ để áo
khoác không.

“Sao mẹ không vắt nó lên thanh ngang trong tủ quần áo?”

“Bụi lắm,” mẹ đáp.

“Thế thì để trên bậu cửa sổ?”

“Bụi lắm.”

“Thế thì vắt lên cửa phòng ngủ vậy.”

“Mẹ với không tới,” mẹ đáp, “và bụi lắm.”

Ngày hôm đó, gần mười hai năm trước, mẹ vẫn mặc

chiếc áo khoác, nhấc cái làn có tôi trong đó lên, đi ra cửa hàng mua một cây
lau nhà, một ít xà bông, túi rác, một cuộn giấy dán kệ, miếng chùi rửa, một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.