NGƯỜI BẠN BÍ ẨN - Trang 23

Những Thứ Biết Đá

Mất Sal cũng giống như một danh sách dài những điều tồi tệ, và một trong
những điều tồi tệ nhất là tôi phải về nhà một mình, đi ngang ông già điên
nơi góc phố.

Ông ta xuất hiện vào khoảng đầu năm học, khi tôi và Sal thường đi bộ về
cùng nhau. Vài đứa trẻ gọi ông ta là ông Quạc, hay “quàng quạc.” Một số
khác gọi ông ta là “gà đá” vì ông ta thường đá chân vung vẩy như thể muốn
đá vào những chiếc xe đang lao vun vút trên Đại lộ Amsterdam. Đôi khi
ông ta giơ nắm đấm lên trời và gào lên những câu điên khùng như: “Đám
cháy lớn cỡ nào? Mái vòm đâu rồi?” Sau đó ông ta ngửa đầu ra sau, bật lên
những tràng cười điên dại với cái miệng há to đến mức người ta có thể thấy
nguyên hàm răng của ông. Và ông ta luôn đứng ở góc đường của chúng tôi,
hoặc đôi khi nằm ngủ, chui đầu phía dưới thùng thư công cộng.

“Đừng gọi ông ấy là Quạc,” mẹ bảo, “Đó là một cái tên kinh khủng dành
cho một con người.”

“Ngay cả với những người hay kêu quàng quạc ư?”

“Mẹ không quan tâm. Nhưng gọi như thế vẫn rất kinh khủng.”

“Chà, thế mẹ gọi ông ta là gì?”

“Mẹ không gọi ông ta là gì cả,” mẹ nói, “Nhưng mẹ nghĩ đó là một ông-già-
hay-cười.”

Những ngày thường đi học về chung với Sal, tôi dễ dàng giả vờ như ông-
già-hay-cười đó không nhìn mình, bởi vì Sal cũng giả vờ như thế. Dù cố
gắng không bộc lộ ra nhưng cậu ấy vẫn hoảng sợ khi ông-già-hay-cười giơ
nắm đấm lên trời và đá chân ra đường. Tôi có thể thấy rõ điều đó qua nét
mặt như đông cứng của Sal. Tôi biết tất cả mọi biểu hiện của cậu ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.