NGƯỜI BẠN BÍ ẨN - Trang 24

Tôi thường nghĩ về Sal như một phần của mình: Sal và Miranda, Miranda
và Sal. Tôi không thực sự hiểu rõ cậu ấy, nhưng đó là cảm giác của tôi.

Khi chưa đến tuổi đi học, tôi và Sal được gởi đến một cô giữ trẻ ở tầng trệt
tòa nhà. Cô ấy nhặt được những mẫu thảm ở một cửa hàng bán thảm trên
Đại lộ Amsterdam và ghi tên mỗi đứa trẻ lên một tấm thảm. Sau bữa ăn
trưa, cô ấy trải thảm cho chúng tôi ngủ ngay phòng khách. Tôi và Sal luôn
luôn xếp hai tấm thảm tạo thành một góc vuông.

Có lần, Sal bị sốt phải nghỉ học và bác Louisa phải nghỉ việc ở nhà chăm
sóc cậu ấy. Vào giờ ngủ trưa, cô bảo mẫu phát thảm cho tôi. Sau khi suy
nghĩ một chút, cô đưa luôn tấm thảm của Sal cho tôi.

“Cô biết con cảm thấy thế nào, bé ạ!” Cô nói.

Và tôi trải hai tấm thảm thành góc vuông, nằm đó nhưng không ngủ bởi vì
không có ai chơi trò cọ chân với mình cả.

***

Lần đầu tiên xuất hiện ở góc đường vào mùa thu năm ngoái, ông-già-hay-
cười luôn lẩm bẩm trong miệng: Sách - Bao - Túi - Giày - Sách - Bao - Túi
- Giày...

Ông ta lảm nhảm như đọc thần chú: “Sách - Bao - Túi - Giày - Sách - Bao -
Túi - Giày...” Và đôi khi ông ta đấm thẳng vào đầu mình. Tôi và Sal thường
tỏ ra say sưa nói chuyện và làm như thể chúng tôi không quan tâm đến ông
ta. Thật điên khi một người cố gắng tập trung vào chuyện gì đó để giả vờ
không quan tâm đến chuyện khác.

“Theo chú thì tại sao ông ta lại chui đầu xuống dưới thùng thư mà ngủ thế?”
tôi hỏi chú Richard khi mới gặp ông-già-hay-cười và còn đang cố tìm hiểu
về ông ta.

“Chú không biết nữa,” chú Richard rời mắt khỏi tờ báo, ngẩng lên nhìn tôi,
“Có thể là để không ai đạp vào đầu ông ấy chăng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.