NGƯỜI BẠN BÍ ẨN - Trang 30

cũng muốn khóc theo nhưng tôi không khóc. Tôi phải đưa cậu ấy về nhà, và
chúng tôi còn phải đi qua ông-già-hay-cười nữa.

Ông-già-hay-cười đứng ở góc đường, đi đều bước thành một vòng tròn và
giơ tay chào ai đó. Sal khóc to hơn, vừa đi vừa cúi gập người. Vài giọt máu
bắt đầu nhỏ ra từ mũi cậu, và cậu lấy tay áo quẹt mũi. Sal nấc nghẹn liên tục
như muốn nôn ọe.

Khi nhìn thấy chúng tôi, ông-già-hay-cười dừng vòng tròn diễu hành lại và
đứng nghiêm. Ông ta khiến tôi nhớ đến cái kẹp quả hạch bằng gỗ có hình
người lính mà bác Louisa trang trí bàn ăn đêm Giáng sinh.

“Đứa bé thông minh!” ông-già-hay-cười bỗng nói. Ông ta bước một bước
về phía chúng tôi, và thế là đủ để Sal hoảng hốt ù té chạy về nhà. Tôi vội vã
chạy theo, vừa cố gắng giữ tấm áp-phích vừa cố lấy chùm chìa khóa ra khỏi
túi quần.

Sau khi hai chúng tôi vào đến tiền sảnh, Sal chạy thẳng lên căn hộ của cậu
và đóng sẩm cửa lại. Tôi đứng gõ cửa một lúc, nhưng bác Louisa chưa về
còn Sal không chịu mở cửa cho tói vào.

Nếu tôi không lầm, đây chính là lúc bắt đầu câu chuyện mà bạn muốn tôi
kể. Và khi đó tôi chưa biết, nhưng đó cũng là lúc kết thúc tình bạn của tôi
với Sal.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.