NGƯỜI BẠN BÍ ẨN - Trang 48

“Xin chào, em là bệnh nhân đầu tiên của tôi ư?”

“Không, đây là Mirandar cô Bánh-xe nói, “Cô bé là trợ lý của anh. Tôi có
danh sách bệnh nhân đây.” Và cô đưa tôi một tờ giấy.

Tôi đọc thấy một loạt tên và số phòng học. “Họ đi khám răng ở trường
sao?” tôi nói, “Kỳ quặc thật!”

Cô Bánh-xe giật lại tờ giấy, lạnh nhạt bảo tôi: “Có chín mươi tám học sinh
lớp sáu ở trường này. Có tám mươi chín em đi học hôm nay. Vì vậy nên nếu
em không thể làm việc này một cách lịch sự thì em có thể về lớp, tôi sẽ tìm
một em khác.”

Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên và mũi cay xè như muốn khóc. Đôi khi tôi
rất dễ khóc, nhiều khi chẳng có lý do gì nghiêm trọng cả.

Chú nha sĩ đặt tay lên vai tôi và mỉm cười. Chú ấy quả là một người-biết-
cười-chuyên-nghiệp, tôi thầm nghĩ. Cũng dễ hiểu, vì chú ấy là nha sĩ mà.
Chú nha sĩ nói: “Chú chữa răng miễn phí, Miranda ạ. Một số gia đình
không có đủ tiền để trả cho nha sĩ, hoặc họ có thể để dành số tiền đó vào
việc khác.

“Ồ,” tôi thầm nghĩ hẳn tôi không nên để mẹ phát hiện ra chuyện này. Mẹ
luôn phàn nàn rằng việc chăm sóc sức khỏe lẽ ra phải được miễn phí cho tất
cả mọi người. Nếu biết trường có phòng nha miễn phí, hẳn mẹ sẽ bắt tôi
đăng ký khám chữa răng ở trường ngay lập tức.

Chú nha sĩ nhìn cô Bánh-xe, cô nặn một nụ cười rồi đưa tờ giấy lại cho tôi.
Sau đó cô rút trong túi ra một cây kẹo Bit-O-Honey cho tôi ngay trước mặt
chú nha sĩ, mặc dù bác Louisa từng bảo tôi rằng ăn kẹo Bit-O-Honey cũng
chẳng khác nào tự bẻ răng mình vậy.

Tôi bắt đầu với danh sách của mình. “Đừng đưa tất cả bọn nhóc vào cùng
một lúc,” chú nha sĩ gọi với theo, “Đưa vào hai bạn một lần thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.