NGƯỜI BẠN BÍ ẨN - Trang 84

“Khỉ thật,” mẹ quẳng một trái dâu xuống bàn, Lại SSO nữa.”

“Con nghĩ ăn nho sẽ ngon hơn đấy,” tôi cười giả tạo.

“Đừng có bắt đầu, Miranda. Hôm nay mẹ có chuyện bực mình đấy.”

“Thế à?” chú Richard nhướng mày, “Thế mà anh không biết.”

“Làm sao anh biết được,” mẹ vặn lại, “Anh ở tòa án suốt ngày. Anh đâu cần
biết cái máy photocopy bị hư hả? Có ai bắt anh đánh máy ba lần một tài
liệu mười sáu trang không?”

Chú Richard nhún vai: “Nhưng em làm xong rồi. Chuyện qua rồi. Tại sao
lại để chuyện đó phá hỏng cả buổi tối của em chứ?”

“Vớ vẩn thật, Ngài Hoàn Hảo!” mẹ giậm chân quay vào phòng, thậm chí
không cho chú Richard kịp có cơ hội vỗ đau gối.

Chú Richard nhìn tôi: “Số Không nói gì với số Tám nào?”

Tôi cười: “Nó bảo: ‘Cậu có cái eo đẹp đấy!’” Chú Richard đã kể cho tôi
nghe câu chuyện hài hước ấy ít nhất cũng cả năm rồi.

Sau đó, mẹ xếp chén đĩa vào bồn rửa chén, mở nước rồi đi thay đồ. Tôi
đứng nhìn nước chảy từ cái chảo dính dầu mỡ xuống đống chén đĩa bên
dưới. Dòng nước dính dầu phản chiếu ánh đèn trông như một dòng suối lấp
lánh. Đôi khi tôi có thể đứng nhìn chằm chằm vào một cái gì đó như thế rất
lâu.

Mẹ quay lại, mặc một chiếc quần ngắn và bắt đầu rửa chén. Tôi mở sách
toán ra học bài ngay trên bàn bếp. Một phút sau, chú Richard bước vào và
hỏi: “Anh có để đôi giày đi làm dự phòng của anh ở đây không? Anh nhớ
anh đã để nó trong tủ vài tháng trước, nhưng giờ tìm không thấy nữa.”

Mẹ ngẩng phắt lên: “Em biết rồi. Em biết rồi.”

Cuối cùng chúng tôi cũng biết mình bị ăn trộm cái gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.