NGƯỜI BẠN BÍ ẨN - Trang 83

quy hình thú đến cho họ. Mẹ bảo nhà tù là một nơi khắc nghiệt, và nó khiến
người ta cũng trở nên khắc nghiệt.

“Nó thay đổi họ,” có lần mẹ bảo tôi, “Nhà tù ngăn không cho người ta trở
thành người mà họ có thể trở thành.”

“Vậy sao?” tôi hỏi, “Nó phải ngăn không cho họ phạm tội nữa chứ?”

Mẹ lắc đầu: “Ý mẹ không phải thế. Rất nhiều người phạm những sai lầm tồi
tệ. Nhưng ở tù có thể khiến họ cảm thấy con người họ chỉ toàn có sai lầm.
Như thể họ thậm chí không phải là người nữa.”

Mẹ mang khoai tây chiên và bánh quy đến cho họ với hy vọng giúp đỡ phần
nào. Vấn đề không phải là cái bánh, mẹ nói, mà vấn đề là có người mang
bánh đến cho họ.

Tôi nhận cái túi của bác Louisa.

Bác mỉm cười với tôi: “Cháu biết không, càng ngày cháu càng cao lên đấy.”

Tôi dựa vào khung cửa: “Thế ạ?”

Bác gật đầu: “Bác nhớ cháu lắm, Miranda.” Đó là lần đầu tiên chúng tôi nói
về chuyện tôi không còn đến nhà bác ấy chơi nữa.

“Dạ.”

Không hiểu sao khi bác nói nhớ tôi, tôi lại có một cảm giác tuyệt vọng mơ
hồ. Khi bác đi rồi, tôi tắt ti-vi, nằm dài trên chiếc trường kỷ, nhắm mắt lắng
nghe tiếng banh của Sal. Việc lắng nghe tiếng banh khiến tôi cảm thấy dễ
chịu hơn trong một lúc. Những âm thanh đó giống như sợi chỉ cuối cùng
liên kết hai chúng tôi.

Mẹ không nói chuyện nhiều trong bữa ăn tối ngày hôm đó. Mẹ mặc nguyên
bộ đồ đi làm, chiếc váy vải bông với chiếc áo ngắn tay in hình một tách cà
phê và dòng chữ Tự Phục Vụ bên dưới. Chú Richard mang dâu tây đến
tráng miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.