nơi của chúng. Nhưng chúng không có ở đó, có thể vì tầng này đã được
xông khói không quá hai tuần trước đây. Tôi biết, vì tôi bị dị ứng với hoá
chất."
"Tiếp tục đi."
"Anh không thể chịu được chuyện đồ đạc để lung tung, và anh bị ám ảnh
bởi sự ngăn nắp. Đồ đạc ở đây được đặt chính xác trên những bức tường ;
nhừng tập tin trên bàn làm việc của anh được sắp xếp trong góc chính xác.
Nếu tôi phải đoán, tôi sẽ nói anh có lẽ là một người chuyên thống trị, và đó
thường là triệu chứng của một người đàn ông cảm thấy bất lực kiểm soát
cuộc sống riêng của anh ta, vì vậy anh ta cố gắng kiểm soát mọi khía cạnh
của môi trường của anh ta. Tôi có nên dừng lại không?"
"Không, vui lòng tiếp tục đi."
"Anh đang mang một đôi giày nâu, quần nâu, và dây nịt nâu. Khuôn mặt
của anh được rám nắng, làm anh trông có vẻ khoẻ mạnh, nhưng anh sụt cân
trầm trọng gần đây - có lẽ vì một căn bệnh bắt buộc anh phải lấy đủ thời kỳ
nghĩ trong mùa đông để có được vẻ rám nắng."
"Điều gì làm cho cô nghĩ là tôi đã bị giảm cân ?"
"Vì áo khoác anh đang mặc quá lớn cho anh, nhất là ở vai."
"Mà có thể có nghĩa là tôi đã ở lại ở nhà em gái của tôi đêm qua và mượn
áo khoác này của em rể tôi khi tôi nhận biết là tôi phải đến đây hôm nay."
"Anh sẽ không sử dụng quần áo của người khác; anh thậm chí không thích
sử dụng văn phòng của người khác." Cô ngừng lại và hỏi với vẻ thuyết
phục hiền lành, "Nãy giờ tôi làm như thế nào?"
Anh nhìn xuống quyển vở của anh, và vết sẹo của anh sâu xuống đủ để đưa
cho Sam một ấn tượng là anh có thể thật sự mỉm cười. "Không tệ lắm. Tiếp
tục đi."
"Thay vì đối mặt với mọi người ở bàn của anh, anh ngồi ngang trên ghế của
anh. Điều đó có thể có nghĩa là anh ngượng ngập về những vết sẹo của anh,
điều mà tôi nghi ngờ. Nó có thể có nghĩa là anh có vấn đề trong việc lắng
nghe vì thế tốt hơn nhiều khi anh xoay cái tai tốt của anh đến bất cứ người
nào đang nói chuyện, điều mà tôi cũng nghi ngờ. Có thể là anh ngồi cách
đó vì anh cần sắp xếp lại vấn đề, hoặc vì nó làm cho anh có thể tập trung tốt