NGƯỜI BẢO HỘ - Trang 176

Judith Mcnaught

Người Bảo Hộ

Dịch giả: Thy_thy

Chương 23

Jason đang ở trong nhà bếp chỉ dẫn cho Hilda cách chuẩn bị những gì anh
muốn ăn vào buổi trưa khi Courtney Maitland đến, vì vậy Joe O Hara ra mở
cửa cho cô bé vào. "Tôi sẽ bảo Courtney giữ cuộc viếng thăm ngắn thôi,"
anh nói với Leigh.
"Không, đừng làm vậy. Tôi muốn cô bé ở lại một lúc."
"Chỉ đừng để cho con bé kéo bà chơi bài rum-mi với cô ta," anh nói, mở
cửa, "vì con bé chơi gian lận."
"Cháu không có," Courtney phản kích, bước vào tiền sảnh.

Qua vai của cô, Leigh cười với lời tuyên bố của cô bé mười sáu tuổi trong
trang phục thịnh hành nhất. Cao ngòng, mong manh, và ngực lép, cô bé
đang cột mái tóc đen gợn sóng thành một cái đuôi to ở bên tai trái của cô
bé, một cái khăn choàng cổ len đỏ quanh cổ của cô, áo thun tròng đầu in
chữ Nirvana, một cái quần jean với những cái lỗ khổng lồ trên đầu gối và ở
đùi, và một đôi giày lính, không cột giây. Cho bông tai, cô bé đã chọn
những gì có vẻ là một cây kim tây vàng dài ba inch.
"Cô không biết là cháu và Joe quen biết nhau," Leigh nói.
"Cháu đã lên đây chơi trong lúc cô ở bệnh viện," Courtney giải thích. "Đó
là cách duy nhất cháu có thể tìm hiểu được bất cứ chuyện gì."
Ở phía trước ghế xô-pha, Courtney nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của
Leigh, và đây là lần đầu tiên Leigh nhìn thấy vẻ ngoài trang nghiêm của cô
bé, nhưng nhận xét của cô bé cũng vẫn bất kính một cách đặc trưng. "Chà,"
cô bé nói. "Khi cháu nhìn thấy hình xe của cô trên TV được đưa trở lại đây
trên chiếc xe thu dọn đồ tai nạn, cháu cứ nghĩ cô trông giống như là đã bị
một tai nạn vô cùng tệ hại."
"Cô trông ra sao?"
"Như là cô đã bị trượt ba tanh vậy," cô bé nói với nụ cười tinh quái. "Trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.