khuôn mặt của cô."
Leigh cười, và âm thanh của nó có vẻ xa lạ và không quen thuộc đối với cô.
"Cô có khách hả ?" Courtney hỏi khi giọng nói của Jason vọng ra từ nhà
bếp. "Nếu cô có khách, cháu có thể trở lại sau."
"Không, đừng đi. Thực ra, cháu sẽ làm cho cô một đặc ân nếu cháu ở lại.
Người đàn ông ở đây là một người bạn thân nghĩ rằng một cuộc đàm thoại
là những gì cô cần, nhưng cô đang hơi gặp rắc rối trong việc tập trung vào
những vấn đề mà anh ta quan tâm ngay bây giờ."
O Hara đứng gần ở đó, chờ để hỏi Courtney nếu cô bé muốn uống gì. "Sao
bà không bảo Courtney chơi bài rum-mi với anh ta," anh nói một cách bực
tức. "Anh ta sẽ nhẵn túi trong nửa giờ và cần mượn tiền đi tắc-xi đấy."
Courtney mang lại cho anh vẻ ngoài phẫn nộ. "Cháu sẽ cư xử đàng hoàng,"
cô hứa với Leigh. "Cháu sẽ lắng nghe chú ấy rất chăm chú và nói những
chuyện đúng đắn."
"Chỉ như bản thân cháu là được. Cô không lo lắng về bất cứ thứ gì cháu có
thể nói. Cô lo về những gì Jason có thể nói trước mặt cháu."
"Thật sao? Đó là một sự chuyển đổi. Cha cháu thường toát mồ hôi bất cứ
khi nào cháu đi vào phòng khi có người lạ ở đó." Với O Hara cô bé nói,
"Nếu chú muốn cố thắng tiền của chú lại, chút nữa cháu sẽ cho chú cơ hội
trong nhà bếp."
"Tôi sẽ đi tìm một cái máy ATM (máy rút tiền) trong khi chờ đợi. Cháu
muốn uống thứ như thường lệ - coca cola - với rượu anh đào và một ít xi-rô
sô-cô-la phải không ?"
"Chúa ơi, nghe có vẻ kinh tởm quá !" Jason nói, đi vào với cái đĩa trong tay
phải của anh và rượu mác-tin trong trái của anh.
Leigh giới thiệu họ với nhau. "Courtney đang học chương trình viết đặc
biệt ở Columbia cho những sinh viên trung học tài năng," cô bảo Jason khi
anh đặt đĩa của anh và ly rượu trên bàn cà phê. Với một cái liếc, anh nhìn
cái quần jean rách tả tơi của cô bé và đôi giày tác chiến cũ rích, và loại bỏ
cô bé với cái nhún vai. "Tốt," anh nói không chút quan tâm.
Leigh co người bởi sự thô bạo của anh. "Courtney, đây là Jason Solomon,
người viết vở kịch Blind Spot."