NGƯỜI BẢO HỘ - Trang 203

Judith Mcnaught

Người Bảo Hộ

Dịch giả: Thy_thy

Chương 28

Joe O hara đi vào nhà bếp khi Michael châm số rượu cuối cùng vào ly
của Leigh. Giật mình liếc qua, anh nhìn thấy ánh đèn mờ và một cảnh
tượng ấm cúng, và cố quay trở ra khỏi phòng. "Xin lỗi tôi - "
"Đợi đã, Joe – đừng đi," Leigh nói, lo lắng chỉnh sửa ấn tượng của anh.
"Tôi muốn giới thiệu với anh một cách chính thức với ông Valente- "
"Chúng tôi đã từng gặp nhau, thưa bà Manning. Bà không nhớ ư? Hôm thứ
Sáu vừa rồi đấy?"

Mặc dù với tất cả những nỗi đau khổ của cô, Leigh cười với cách diễn đạt
gây khó dễ của anh. "Dĩ nhiên là tôi nhớ. Những gì tôi đang cố nói là tôi đã
không nhớ rằng tôi biết ông Valente khi tôi nhìn thấy anh ấy hôm thứ Sáu.
Cách đây nhiều năm, khi tôi còn học đại học và sống ngay trung tâm thành
phố, anh ấy đã làm việc trong tiệm tạp hoá của gia đình anh ấy ở góc
đường, và tôi thường hay đi mua sắm ở đó. Anh ấy để râu và tôi không biết
tên của anh ấy, nhưng dì của anh ấy - người mà tôi cứ nghĩ là mẹ anh cho
đến tối nay – làm bánh pizza tôm chỉ cho tôi thôi!"

Tia nhìn của O Hara đi từ chai rượu vang trống rỗng, sau đó chuyển thành
cáo buột tới Michael Valente. "Anh đã cho bà Manning uống bao nhiêu
rượu vậy?"
"Tôi không có say, Joe. Tôi đang cố giải thích tại sao tôi không nhận ra
Michael cho đến tối nay. Anh ấy đã cứu tôi khỏi bị trấn lột - và có lẽ nhiều
điều tệ hại hơn – vào một đêm nọ."

"Và tôi đoán là bà đã quên hỏi tên của anh ta sau đó?" Joe O Hara ướm lời,
nhưng thay vì có vẻ hoài nghi, người tài xế trung thành nghe có vẻ như anh
đang cố tin một chuyện khó tin. Anh đi đến gần bàn, sẵn sàng chấp nhận sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.