NGƯỜI BẢO HỘ - Trang 318

nhớ là bà đã rất vui vẻ khi chúng tôi ở bên nhau. Nhưng mẹ biết rõ là bà
đang hấp hối, cuộc sống của bà đang chấm dứt trước khi nó có cơ hội được
bắt đầu."
Lần này, anh nhìn vào mắt cô. "Em chắc là đã thừa kế được tài năng của mẹ
em."
"Tài năng gì?"
"Tài năng diễn xuất của bà đấy."
"Tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Cám ơn anh," cô nói nhẹ nhàng.
"Tôi sẽ không bao giờ quên nó. Lần tới khi tôi bước lên sân khấu, tôi sẽ
nhắc nhở mình là một phần của mẹ đang ở đó với tôi."
Cách đây một phút, cô làm anh nhức nhối vì cô ; bây giờ cô mỉm cười với
anh và làm anh cảm thấy như một vị đế vương. Việc yêu Leigh Kendall
luôn là một cảm xúc như đi tàu lượn siêu tốc đối với anh. Cách đây đã lâu,
anh đã phải tránh xa khỏi cô, và điều đó rất cực kỳ khó khăn. Bây giờ, anh
ở bên cô, và anh đang phát triển thật hoà hợp với cô mà anh gần như có thể
cảm giác được những gì cô đang cảm nhận. "Vậy là em lớn lên ở Ohio hả?"
Cô gật đầu. "Trong một thị trấn nhỏ xíu mà anh chưa bao giờ nghe nói
đến."
"Em có bị cô đơn không?"
"Không, tôi thật sự là không. Mọi người trong thị trấn biết bà tôi và họ biết
mẹ tôi khi bà còn là con gái. Tôi là đứa trẻ bơ vơ mồ côi mẹ, vì thế cả nửa
thị trấn dường như - thu nhận tôi."
"Một đứa bé bơ vơ mồ côi mẹ xinh đẹp," anh giải thích.
"Tôi chưa bao giờ được xem là xinh đẹp, và nhất là vào những ngày đó. Tôi
có tàn nhang và mái tóc đỏ như xe chữa cháy. Có một tấm ảnh của tôi khi
tôi lên ba, ngồi lên ghế xô-pha, áp con búp bê Raggedy Ann trên khuôn mặt
của tôi." Buồn cười, cô thú thật, "chúng tôi trông giống như anh em sinh
đôi vậy!"
Nụ cười của cô quá lây nhiễm đến nỗi anh toét miệng cười với cô. "Sao
cuối cùng em lại đến New York vậy?"
"Giáo viên trung học của tôi cho là tôi có thiên tài về kịch nói và bà biến nó
thành sứ mệnh của đời bà để lấy được học bổng cho tôi đến NYU (Đại học

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.