NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 101

CHƯƠNG MƯỜI

Mình đã ngủ bao lâu rồi? Người đàn ông trẻ tuổi tự hỏi.
Vở kịch đã kết thúc lúc nửa đêm, tiếp đến là những chầu uống ở quán

White Horse tới mấy giờ không ai biết, về nhà lúc ba giờ, nói chuyện điện
thoại trong khoảng bốn mươi phút với Bragg, không, có lẽ là một tiếng. Rồi
cái máy bơm lố bịch đã bắt đầu những tiếng đập lố bịch của nó vào lúc tám
rưỡi.

Tới lúc đó mình đã ngủ được mấy tiếng rồi?
Những phép toán không chịu hợp tác với Tony Calvert và anh quyết định

rằng có lẽ tốt hơn là không biết quá nhiều về sự mệt mỏi của mình. Ít ra giờ
anh đang làm việc ở Broadway và không còn phải đi chụp hình quảng cáo
nữa, khi mà đôi khi công việc – nhờ trời phù hộ – bắt đầu vào lúc sáu giờ
sáng. Phiên buổi chiều của anh ở nhà hát Gielgud đủ bù đắp cho việc anh
phải làm việc vào thứ Bảy và Chủ nhật.

Anh kiểm tra lại các thiết bị hành nghề và thấy rằng mình cần thêm vài

miếng che hình xăm, bởi một thằng nhóc cằm nhọn sẽ diễn hôm nay và
những quý cô từ Teaneck và Garden City có thể nghi ngờ về sự đáng tin của
vai nam chính, một người mê mẩn những ngôi sao chưa nổi còn ngây thơ,
trong khi bắp tay vạm vỡ của anh ta lại có dòng chữ “Mãi Yêu Robert”.

Calvert đóng chiếc vali trang điểm lớn màu vàng lại và liếc chiếc gương

cạnh cửa. Anh trông khá hơn là anh cảm thấy, phải thừa nhận như vậy. Da
anh vẫn còn hơi rám nắng từ chuyến đi tuyệt vời xuống St. Thomas vào
tháng Ba. Và cách ăn mặc của anh gây ấn tượng sai lệch, che giấu vòng eo
xập xệ. (Vì Chúa, uống bốn ly bia thôi. Được không? Coi nào, chúng ta có
thể sống chỉ với từng đó không?) Tuy nhiên, mắt anh thì không: nó khá đỏ.
Nhưng chuyện đó dễ xử lý. Một chuyên gia về phong cách biết hàng trăm
cách để khiến người già nhìn trẻ, người nhạt nhẽo nhìn xinh đẹp và người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.