NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 102

mệt mỏi nhìn tỉnh táo. Chỉ cần vài giọt thuốc nhỏ mắt và một, hai cú quẹt
trang điểm cho mi mắt dưới.

Calvert khoác chiếc áo khoác da lên, khóa cửa và bắt đầu đi xuống hành

lang khu căn hộ East Village của anh; khoảng thời gian trước buổi trưa thật
im ắng. Anh đoán là hầu hết mọi người trong tòa nhà đã ra ngoài, tận hưởng
ngày cuối tuần mùa xuân đích thực đầu tiên trong năm nay, hoặc vẫn còn
ngủ sau một đêm chơi bời trác táng.

Anh dùng lối ra đằng sau, vẫn luôn như thế, lối đi dẫn anh ra con ngõ phía

sau tòa nhà. Bắt đầu bước trên vỉa hè, được khoảng hơn chục mét, anh để ý
thấy có thứ gì đó: di chuyển xuống một trong những ngõ cụt rẽ ra từ con
hẻm.

Anh dừng lại và nhìn vào bóng tối. Một con vật. Chúa ơi, liệu có phải một

con chuột không?

Không – đấy là một con mèo, có vẻ bị thương. Anh nhìn quanh, nhưng

ngõ hẻm hoàn toàn vắng người, không có vẻ gì là có người chủ ở đó.

Ôi, con vật tội nghiệp!
Calvert không phải người nuôi thú cưng, nhưng anh từng trông giúp một

con chó sục Na Uy của nhà hàng xóm năm ngoái và người đàn ông đấy đã
nói với anh, dù chỉ để phòng ngừa, rằng phòng khám thú y Bilbo ở ngay góc
đường St. Marks. Anh sẽ mang con mèo đi trên đường tới ga tàu điện ngầm.
Có thể chị anh sẽ muốn có nó. Chị ấy từng nhận nuôi trẻ con. Tại sao mèo
lại không?

Nấn ná trong những ngõ hẻm ở khu này không phải là ý hay, nhưng

Calvert thấy rằng anh vẫn hoàn toàn chỉ có một mình. Anh di chuyển chậm
rãi trên vỉa hè lát đá để không làm con vật bị giật mình. Nó đang nằm
nghiêng sang một bên, miệng rên khe khẽ.

Anh có thể bế nó lên không? Nhỡ nó cào anh thì sao? Anh nhớ lại đôi

điều ở Trung tâm Phòng bệnh về bệnh sốt do bị mèo cào. Nhưng con vật
trông quá yếu ớt để có thể làm anh bị thương.

“Này, có chuyện gì đấy, bạn nhỏ?” Anh hỏi, giọng êm ái. “Mày bị thương

hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.