NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 234

CHƯƠNG HAI MƯƠI LĂM

Lưỡi dao cạo trong tay Gã phù thủy biến mất.
Gã không cất nó đi, cũng không giấu nó. Lúc trước vật thể kim loại hình

chữ nhật còn ở giữa những ngón tay của gã, nhắm vào mặt Rhyme; lập tức,
nó đã biến mất.

Gã đàn ông – tóc nâu, không râu, mặc một bộ đồng phục cảnh sát – đi

vòng quanh phòng, kiểm tra sách vở, đĩa CD, các tấm poster. Gã có vẻ gật
đầu tán thưởng với thứ gì đó. Gã nghiên cứu một vật trang trí đáng tò mò:
một bức tượng thờ nhỏ màu đỏ, bên trong có hình vị chiến thần của người
Hoa và vị thần của giới cảnh sát, Quan Đế. Có vẻ Gã phù thủy cho rằng
không có gì phi lý khi một vật như thế xuất hiện trong phòng ngủ một nhà
khoa học pháp y.

Gã quay sang Rhyme.
“Chà,” gã nói bằng giọng thì thầm từ cổ họng, nhìn qua chiếc giường

Flexicair. “Mày không giống tao tưởng.”

“Chiếc xe hơi,” Rhyme nói. “Dưới sông? Bằng cách nào?”
“À, chuyện đó hả?” Gã nói một cách thô bạo. “Trò Xe chìm hả? Tao chưa

bao giờ ở trong xe. Tao ra khỏi xe ở chỗ những bụi cây cuối con đường đó.
Một trò đơn giản: một cửa sổ đóng – để những nhân chứng chỉ thấy chủ yếu
ánh phản quang – và nón của tao ở trên chỗ tựa đầu ghế tài xế. Chỉ sự tưởng
tượng của khán giả là nhìn thấy tao. Houdini không bao giờ có mặt trong
những cốp xe và thùng chứa mà ông ấy giả vờ là đã thoát ra từ đó.”

“Vậy những vết trượt bánh không phải là do phanh xe,” Rhyme nói.

“Chúng là do tăng tốc.” Anh thấy giận dữ vì đã bỏ qua chi tiết đó. “Anh đã
đặt một viên gạch lên chân ga.”

“Một viên gạch nhìn sẽ không tự nhiên khi đám thợ lặn tìm thấy chiếc xe;

tao nhấn chân ga bằng một chiếc giày.” Gã phù thủy nhìn Rhyme chăm chú

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.