NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 236

“Thằng chó đẻ,” nhà tội phạm học quát. Hiện giờ anh có thể là dân

thường, nhưng trong sâu thẳm, Lincoln Rhyme vẫn luôn là một cảnh sát. Và
không có sự gắn bó nào gần gũi hơn giữa những cảnh sát với nhau.

Thời tiết đang ấm…
Nhưng anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh và hỏi một cách thoải mái, “Làm

sao anh tìm được tôi?”

“Ở hội chợ đồ thủ công. Tao đã tới gần đồng đội của mày. Nữ cảnh sát tóc

đỏ. Rất gần. Gần như tao đang ở với mày đây. Tao cũng đã thở vào cổ nó –
tao không chắc là thích cái nào hơn… Đằng nào đi nữa, tao cũng nghe nó
nói chuyện với mày trên bộ đàm. Nó nhắc đến tên mày. Rồi chỉ cần chút tìm
kiếm là ra. Mày ở khắp các mặt báo, mày biết không. Mày nổi tiếng mà.”

“Nổi tiếng? Một tên què quặt như tôi sao?”
“Có vẻ thế.”
Rhyme lắc đầu và nói chậm rãi, “Đó là chuyện xưa rồi. Chuỗi lệnh đã bỏ

qua tôi từ lâu rồi.”

Từ “lệnh” truyền từ môi Rhyme qua micro tới đầu giường vào trong phần

mềm nhận diện giọng nói ở máy tính của anh. “Lệnh” là từ khóa nói với
chiếc máy tính hãy sẵn sàng nhận chỉ thị. Một cửa sổ mở ra trên màn hình,
mà anh có thể nhìn thấy nhưng Gã phù thủy thì không. Ra lệnh gì? Nó lặng
lẽ hỏi.

“Chuỗi lệnh sao?” Gã phù thủy hỏi. “Ý mày là gì?”
“Tôi từng phụ trách sở cảnh sát. Giờ thì đôi khi các sĩ quan trẻ còn không

thèm nghe điện thoại của tôi.”

Chiếc máy tính nghe được hai chữ cuối của câu đó. Nó đáp lại: Anh muốn

gọi cho ai?

Rhyme thở dài. “Tôi sẽ kể với anh một chuyện: Hôm nọ tôi cần liên lạc

với một cảnh sát. Một thiếu úy. Lon Sellitto.”

Chiếc máy tính báo: Gọi Lon Sellitto.
“Và tôi nói với anh ấy…”
Gã phù thủy bất thần nhíu mày.
Gã bước nhanh tới, kéo màn hình ra khỏi phía trước mặt Rhyme và nhìn

vào nó. Kẻ sát nhân nhăn mặt, bứt dây điện thoại ra khỏi tường và rút điện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.