NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 233

Thật kỳ quặc. Anh không hề thấy mệt mỏi một chút nào. Anh muốn quay lại
dưới lầu ngay và tiếp tục làm việc. Anh không thể ngủ được.

Anh cảm thấy gió thổi vào má và lại càng giận dữ hơn với Thom – vì đã

bật điều hòa. Khi một kẻ tàn tật bị sổ mũi, tốt hơn là phải có ai đó ở gần để
lau hộ. Anh gọi bảng điều khiển điều hòa lên trên màn hình, nghĩ tới việc
nói với Thom rằng anh hẳn đã ngủ nếu căn phòng không quá lạnh. Nhưng
khi nhìn vào màn hình, anh thấy điều hòa đã tắt.

Vậy gió là từ đâu?
Cửa vẫn đóng.
Đây rồi! Anh lại cảm thấy lần nữa, một luồng khí rõ ràng thổi lên má anh,

má bên phải. Anh quay đầu lại thật nhanh. Là cửa sổ phải không? Không,
cửa sổ cũng đóng. Chà, có lẽ là…

Nhưng rồi anh để ý thấy cánh cửa.
Ôi, không, anh nghĩ, tim thắt lại vì sợ. Cánh cửa vào phòng ngủ của anh

có then cài – then cửa chỉ có thể cài lại bởi một người ở trong phòng. Bên
ngoài không khóa được.

Giờ nó đã khóa.
Một làn gió nữa thổi lên da anh. Lần này là gió nóng. Rất gần. Anh nghe

thấy cả một tiếng khò khè mờ nhạt nữa.

“Anh ở đâu?” Rhyme thì thầm.
Anh thở dốc khi một bàn tay đột ngột hiện ra trước mặt, hai ngón tay dị

dạng, dính vào nhau. Bàn tay cầm một con dao cạo, cạnh sắc nhắm vào mắt
Rhyme.

“Nếu mày kêu cứu,” Gã phù thủy thì thầm gấp gáp, “nếu mày gây ra một

tiếng ồn thôi, mày sẽ mù ngay. Hiểu không?”

Lincoln Rhyme gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.