NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 314

CHƯƠNG BA MƯƠI HAI

“Này, mọi chuyện thế nào rồi?” Người đàn ông trong bộ vest màu xám

hỏi, làm Luis Martinez – viên thanh tra ít nói, vạm vỡ làm việc cho Roland
Bell – giật mình.

Tay vệ sĩ đang ngồi trên ghế bành trước ti-vi, với một tờ The New York

Times ngày Chủ nhật ở trên đùi. “Trời, làm tôi giật mình.” Anh gật đầu chào,
liếc nhìn phù hiệu và thẻ căn cước rồi lướt qua cả khuôn mặt của người mới
tới. “Anh là người thay ca?”

“Phải.”
“Làm sao anh vào được? Họ đưa anh chìa khóa à?”
“Lấy chìa khóa dưới Trung tâm.” Anh ta nói giọng thì thầm khàn khàn,

như là bị cảm.

“May cho anh,” Luis lầm bầm. “Chúng tôi phải dùng chung một chìa.

Phiền phức không tả nổi.”

“Anh Grady đâu?”
“Trong bếp. Với vợ anh ấy và Chrissy. Sao anh tới sớm vậy?”
“Tôi không biết,” người đàn ông đáp. “Tôi chỉ được yêu cầu hỗ trợ. Họ

nói tôi tới giờ này.”

“Đời chúng ta là thế nhỉ?” Luis nói. Anh ta nhíu mày. “Tôi không nghĩ là

mình biết anh.”

“Tôi là Joe David,” người đàn ông nói. “Thường làm việc ở khu vực

Brooklyn.”

Luis gật đầu. “Phải, đó là nơi tôi lớn lên, khu Bảy Mươi.”
“Đây là ca đầu tiên của tôi ở đây. Làm cảnh vệ, ý tôi là thế.”
Một âm thanh lớn phát ra từ quảng cáo trên ti-vi.
“Xin lỗi,” Luis nói. “Tôi nghe không rõ. Anh nói là ca đầu tiên của anh

hả?”

“Phải.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.