NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 315

Viên thanh tra cao lớn nói, “Được rồi, nếu đây là ca cuối luôn thì sao?”

Luis bỏ tờ báo xuống và nhảy ra khỏi ghế bành, rút khẩu Glock của anh ra
nhẹ nhàng và chĩa nó vào người đàn ông mà anh biết là Erick Weir. Bình
thường luôn điềm đạm, giờ đây Luis đang hét vào micro của anh, “Gã ở
đây! Gã đã vào đây – trong phòng khách!”

Hai cảnh sát khác đã chờ sẵn trong nhà bếp – thanh tra Bell và viên thiếu

úy mập mạp, Lon Sellitto – xô vào qua một cánh cửa khác, cả hai đều lộ vẻ
sững sờ. Họ vồ lấy tay của Weir và lôi ra một khẩu súng ngắn giảm thanh từ
thắt lưng của gã.

“Nằm xuống ngay lập tức!” Sellitto hét lên với giọng thô ráp, gai góc,

khẩu súng của anh ấn vào mặt gã. Và biểu cảm trên gương mặt đó mới ấn
tượng làm sao! Luis nghĩ. Anh đã nhìn thấy nhiều nghi phạm bị bất ngờ
nhiều năm qua. Nhưng kẻ này là số một. Gã đang thở gấp, không nói nên
lời. Nhưng Luis cho rằng gã cũng không ngạc nhiên gì hơn so với những
cảnh sát có mặt ở đó.

“Gã ở chỗ quái nào ra thế?” Sellitto hỏi trong hơi thở gấp gáp. Bell lắc

đầu bực dọc.

Khi Luis thô bạo còng tay Weir hai lần, Sellitto ngả người về phía thủ

phạm. “Mày chỉ có một mình hả? Mày còn có viện trợ bên ngoài không?”

“Không.”
“Đừng giỡn mặt!”
“Tay tôi, các anh làm tay tôi đau!” Weir kêu lên.
“Còn có ai khác ngoài mày không?”
“Không, không, tôi xin thề.”
Bell gọi những người khác trên bộ đàm của anh. “Xin Chúa cứu rỗi – gã

đã vào trong… Tôi không biết bằng cách nào.”

Hai cảnh sát mặc đồng phục được chỉ định cho nhóm giải cứu nhân chứng

vội vã bước vào từ hành lang, nơi họ đã ẩn nấp gần thang máy. “Có vẻ gã đã
cạy cửa sổ ở tầng này,” một người trong số họ nói. “Các anh biết đấy, cửa sổ
chỗ cầu thang thoát hiểm.”

Bell liếc nhìn Weir và anh hiểu ngay vấn đề. “Bệ cửa sổ bên Lanham hả?

Mày nhảy qua à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.