NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 157

có vẻ từng là nơi cập tàu từ nhiều năm trước trước khi lối ra dòng sông bị
lấp kín. Khu vực này đầy cây cối rậm rạp, rác rưởi và bốc mùi nước tù đọng.

Một người đàn ông mặc quần dài và áo phông trắng đang nắm một sợi

thừng vắt qua một cần cẩu nhỏ gỉ sét. Đầu bên kia biến mất dưới mặt nước.

“Này,” Bell hét, “anh đấy!”
Gã có mái tóc nâu, nhưng quần áo khác. Không có cả râu. Và lông mày

của gã có vẻ không dày đến thế. Sachs không thể nhìn xem những ngón tay
ở bàn tay trái của gã có dính với nhau không.

Dẫu vậy, điều đó có nghĩa lý gì chứ?
Gã phù thủy có thể là một người đàn ông, cũng có thể là một phụ nữ.
Gã phù thủy có thể là người vô hình.
Khi họ lại gần hơn, gã nhìn lên có vẻ nhẹ nhõm. “Bên đây!” Hắn hét.

“Giúp tôi với! Bên đây! Có một người phụ nữ ở dưới nước!”

Bell và Sachs để Kara lại bên cầu đi bộ và chạy nhanh qua bụi cây xung

quanh ao nước đen ngòm. “Đừng tin hắn,” cô nói không kịp thở với Bell lúc
họ đang chạy.

“Tôi cũng nghĩ vậy, Amelia.”
Gã kéo mạnh hơn. Từ từ, bàn chân, rồi cẳng chân mặc quần cưỡi ngựa

màu da người hiện lên, tiếp đó là cơ thể một phụ nữ. Cô ấy bị cột trong xích
sắt. Ôi, người phụ nữ tội nghiệp! Sachs nghĩ. Cầu cho cô ấy còn sống.

Họ chạy thật nhanh tới, Bell gọi trong bộ đàm xin hỗ trợ và y tế. Vài

người khác ở bờ đông của cầu đi bộ cũng tụ tập, để ý chuyện đang diễn ra.

“Giúp tôi! Tôi không thể một mình kéo cô ấy lên!” Gã nói với Bell và

Sachs. Giọng gã hổn hển, không thở nổi vì cố gắng. “Người đó, gã trói cô ấy
và đẩy cô ấy xuống nước. Gã định giết cô ấy!”

Sachs rút vũ khí ra và chĩa về phía gã.
“Này, cô đang làm gì thế?” Gã hỏi như bị sốc. “Tôi đang cố gắng cứu cô

ấy!” Gã liếc xuống một chiếc điện thoại di động ở thắt lưng. “Tôi là người
đã gọi 911.”

Cô vẫn không thể nhìn thấy bàn tay trái của hắn; nó bị bàn tay phải che

mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.