NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 172

Kara…
Sachs nhận ra rằng cô thậm chí không biết tên thật của cô ấy.
Đó là nghệ danh, nhưng tôi cũng chủ yếu dùng cái tên ấy. Hay hơn cái tên

mà cha mẹ tôi đã tử tế đặt cho tôi.

Phần thông tin nhỏ nhoi còn thiếu đó khiến cô suýt khóc.
Cô nhận ra là Bell đang nói gì đó với cô.
“Này, cô nghe tôi nói chứ, Amelia?”
Một cái gật đầu cộc lốc.
Họ rẽ vào đường 88, nơi viên cảnh sát tuần tra đã bắt được nghi phạm. Cả

hai đầu con đường đã bị các xe tuần tra phong tỏa. Bell nhìn lên phía ngã tư
và để ý thấy một con hẻm. “Ở đó,” anh nói và chỉ tay. Anh gọi một số cảnh
sát – cả thanh tra mặc thường phục và cảnh sát tuần tra mặc đồng phục – đi
theo họ.

“Được rồi, hãy đi tóm gã nào,” Sachs lầm bầm. “Trời, tôi hy vọng Grady

sẽ lãnh vụ này.”

Họ dừng lại và nhìn vào con ngõ sâu âm u. Không thấy một bóng người.
“Không phải là chỗ này sao?” Bell hỏi.
“Anh ấy nói là 88, đúng không?” Sachs hỏi. “Một khối nhà rưỡi ở đông

West End. Tôi chắc chắn thông tin qua bộ đàm là vậy.”

“Tôi cũng vậy,” một viên thanh tra nói.
“Rõ ràng phải là nơi này.” Cô nhìn lại con phố. “Đâu còn ngõ hẻm nào

khác.”

Ba cảnh sát nữa tới chỗ họ. “Chúng ta đã lầm sao?” Một người hỏi rồi

nhìn quanh. “Có phải là nơi này không?”

Bell gọi qua chiếc bộ đàm Motorola của anh, “Cảnh sát tuần tra Năm Hai

Một Hai, trả lời, K.”

Không có câu trả lời.
“Cảnh sát tuần tra Năm Hai, anh đang ở trên đường nào, K?”
Sachs liếc nhìn con hẻm. “Ôi, không.” Tim cô như chùng xuống.
Chạy về phía trước, cô tìm thấy một chiếc còng tay bị mở nằm trên mặt

đường đá cuội gần một đống rác. Bên cạnh đó là một dây trói bằng nhựa đã
bị cắt ra. Bell chạy tới cạnh cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.