NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 180

tức hiểu chuyện gì đang xảy ra và bỏ chạy, để lại chiếc xe tải chắn phía sau
xe gã.

Cô nhìn sang đám nhóc lần nữa. “Cúi đầu xuống!” Cô nói.
Cười khinh khỉnh, chúng phớt lờ cô.
Sachs nhún vai, dựa lên nắp ca-pô của chiếc Camaro và nhắm vào kính

trước chiếc xe kia.

Vậy là cuối cùng Gã phù thủy đã ở đây. Cô có thể nhìn thấy mặt gã, chiếc

áo phông Harley màu xanh da trời của gã. Bên dưới chiếc mũ màu đen là
túm tóc đuôi ngựa giả hất tới lui khi gã đang tuyệt vọng tìm đường trốn
thoát.

Nhưng không còn ngả nào.
“Anh! Trong chiếc Mazda! Ra khỏi xe và nằm xuống đất!”
Không có tiếng trả lời.
“Sachs?” Giọng Rhyme vang lên qua tai nghe. “Em có thể…”
Cô gỡ tai nghe ra và lại nhắm kỹ lần nữa vào hình chiếu của đầu kẻ sát

nhân.

Ta có súng thì ta bắn thôi…
Nghe những lời của thanh tra Mary Shanley văng vẳng trong đầu, Sachs

hít sâu và giữ chắc khẩu súng, nhắm hơi cao, hơi lệch sang trái, bù cho trọng
lực và làn gió dễ chịu tháng Tư.

Khi ta nổ súng, không còn gì tồn tại ngoài ta và mục tiêu, được kết nối bởi

một sợi dây vô hình, như một nguồn ánh sáng lặng lẽ. Khả năng ta bắn trúng
mục tiêu phụ thuộc hoàn toàn vào khởi đầu của nguồn năng lượng đó. Nếu
nguồn gốc của nó là từ trong não bộ của ta, ta có khả năng bắn trúng mọi thứ
ta đang ngắm. Nhưng nếu là từ trái tim, ta gần như chắc chắn luôn bắn
trúng. Những nạn nhân của Gã phù thủy – Svetlana Rasnikov, Tony Calvert,
Cheryl Marston, cảnh sát Larry Burke – giờ chất đầy sức mạnh trong trái tim
cô và cô biết mình sẽ không bắn trượt.

Xem nào, cô nghĩ, thằng chó đẻ. Lao chiếc xe lên đi. Lao đến chỗ tao nào.
Coi nào!
Cho tao một cái cớ…
Chiếc xe nhích lên trước. Ngón tay cô trượt vào cò súng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.