NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 200

“Không có gì ở nhà hàng Hy Lạp cả,” cô nhăn nhó nói. “Em đã yêu cầu

chủ nhà hàng bảo vệ hiện trường nhưng không hiểu sao không được. Hoặc
là anh ta không muốn hiểu. Tới lúc bọn em trở lại, nhân viên đã dọn sạch
bàn đó và lau sàn nhà.”

“Còn ao nước thì sao? Nơi chúng ta tìm ra gã ấy.”
“Bọn em tìm thấy một số thứ ở đó,” Sachs nói. “Gã lại làm bọn em mờ

mắt với đèn chớp rồi đốt pháo ném. Lúc đầu bọn em còn nghĩ đấy là tiếng
súng.”

Cooper nhìn qua những gì sót lại sau khi cháy. “Giống như những thứ

khác. Không thể truy được nguồn gốc.”

“Được rồi,” Rhyme thở dài. “Còn gì nữa không?”
“Dây xích. Hai sợi dài.”
Gã đã cột những sợi này quanh ngực, cánh tay và mắt cá của Cheryl

Marston rồi dùng móc khóa gắn chúng lại, giống như xích chó. Cooper và
Rhyme kiểm tra kỹ lưỡng tất cả những món đồ đó. Không có dấu của nhà
sản xuất trên bất kỳ thứ nào. Câu chuyện tương tự với sợi thừng và cuộn
băng dính mà gã dùng để bịt miệng nạn nhân.

Chiếc túi tập thể dục của kẻ giết người thu được từ chiếc xe, có lẽ là để

đựng dây xích và dây thừng, không có thương hiệu và được sản xuất ở
Trung Quốc. Nếu có đủ nhân lực, đôi khi vẫn có thể tìm ra nguồn gốc của
những món đồ thông dụng thế này bằng cách lần qua các cửa hàng giảm giá
và người bán dạo trên đường phố. Nhưng với một chiếc túi rẻ tiền, được sản
xuất hàng loạt, một cuộc tầm soát ở quy mô đó là không thể.

Cooper lật úp chiếc túi trên khay kiểm tra bằng sứ và liên tục đập vào đáy

túi để xem có thứ gì bên trong không. Một chút bột trắng rơi ra ngoài. Tay
kỹ thuật viên tiến hành kiểm tra ma túy nhưng thứ chất đó hóa ra là
flunitrazepam.

“Loại thuốc mê dùng để hiếp dâm,” Sachs nói với Kara.
Cũng có những viên thuốc nhỏ với chất liệu trong mờ dinh dính bên

trong. Nhìn nó giống thứ chất dính trên khóa kéo và tay nắm. “Tôi không
nhận ra nó,” Cooper nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.