nhiên, vào tối muộn thứ Bảy thế này, cuộc gọi được chuyển qua máy trả lời
tự động. Anh để lại lời nhắn.
Sellitto nói, “Được rồi. Weir gây chuyện với trợ lý của gã. Gã bất ổn. Gã
làm người trong đám khán giả bị thương và giờ gã là một kẻ giết người hàng
loạt. Nhưng điều gì khiến gã trở nên như vậy chứ?”
Sachs nhìn lên. “Hãy gọi cho Terry.”
Terry Dobyns là một chuyên gia tâm lý học của NYPD. Có vài người như
thế trong lực lượng cảnh sát, nhưng Dobyns là người phân tích hành vi duy
nhất, một kỹ năng anh đã được học và rèn giũa ở FBI tại Quantico, Virginia.
Nhờ báo chí và tiểu thuyết phổ thông, dư luận được nghe rất nhiều về việc
lập hồ sơ tâm lý và giá trị của nó – nhưng Rhyme cảm thấy điều đó chỉ đúng
với một số loại tội phạm hạn chế. Nhìn chung không có gì bí ẩn về cách vận
hành của tâm trí một thủ phạm. Nhưng trong những vụ mà động cơ là bí ẩn
và mục tiêu tiếp theo của gã là khó phán đoán, việc lập hồ sơ tâm lý có thể
có giá trị. Nó giúp các điều tra viên tìm được những người cung cấp thông
tin hay các cá nhân có thể quen biết nghi phạm, phán đoán hành động tiếp
theo của gã, giăng bẫy ở những chỗ thích hợp, đặt mai phục hoặc tìm kiếm
những tội ác tương tự trong quá khứ.
Sellitto lướt qua danh mục các số điện thoại của NYPD và gọi cho số của
Dobyns.
“Terry.”
“Lon. Tôi đang bật loa đấy. Tôi đoán là Lincoln cũng ở đây.”
“Ừ,” Rhyme xác nhận. Anh quý Dobyns, người đầu tiên anh thấy khi tỉnh
lại sau tai nạn cột sống. Rhyme nhớ là người đàn ông đó thích bóng bầu dục,
opera và các bí ẩn trong tâm trí con người ở mức độ gần tương đương nhau
– tất cả đều đầy đam mê.
“Xin lỗi vì đã muộn thế này,” Sellitto nói, nghe không hề có vẻ hối lỗi
chút nào. “Nhưng chúng tôi cần hỗ trợ trong một vụ giết người hàng loạt.
Chúng tôi đã có tên nghi phạm nhưng không có thêm gì hơn nữa.”
“Có phải vụ báo chí đang đưa tin không? Giết sinh viên âm nhạc sáng
nay? Và viên cảnh sát tuần tra nữa?”