NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 348

lang vắng người, qua Hank, trượt xuống tay và đầu gối anh, khi anh đang
nôn ọe và ngớp không khí.

“Cứu! Cảnh sát đâu! Cứu!” Welles hét lên.
Có động tĩnh ở cuối hành lang khi một cánh cửa mở ra và ai đó chạy vào.

Nhưng hành lang dường như dài tới mười lăm cây số và Weir sắp giằng
được khẩu súng. Họ vật lộn trên sàn, đôi mắt liều lĩnh của gã chỉ cách cô vài
xen-ti-mét, họng súng dần hướng về phía cô. Nó dừng lại giữa hai người họ.
Thở gấp, gã cố gắng đưa ngón trỏ vào cò súng.

“Không, xin đừng, không, không,” cô thút thít. Gã tù nhân mỉm cười tàn

nhẫn khi cô nhìn chằm chằm vào con mắt đen ngòm của món vũ khí, chỉ
cách mặt cô một chút, có thể nhả đạn bất cứ lúc nào.

Cô nhìn thấy các con cô, thấy chồng, thấy mẹ của mình…
Không đời nào, Welles nghĩ, căm hờn. Cô đạp chân vào tường và đẩy

mạnh. Weir ngã ngửa ra sau và cô đè lên gã.

Khẩu súng nổ lớn, nó giật mạnh làm cổ tay cô ê ẩm, âm thanh chát chúa

vang lên.

Máu bắn lên tường.
Không, không, không!
Cầu cho Hank không sao! Cô cầu nguyện.
Nhưng Welles thấy đồng đội của mình vất vả đứng lên. Anh không sao.

Rồi cô nhận ra rằng lúc này cô không còn giành giật món vũ khí. Nó đang
nằm trong tay cô; Weir không còn nắm chặt nó nữa. Run rẩy, cô nhảy lên và
lùi lại khỏi gã.

Ôi, Chúa ơi…
Viên đạn đã xuyên thẳng qua thái dương gã tù nhân, để lại một vết thương

kinh hoàng. Trên tường đằng sau gã là một vệt máu, não và xương. Weir
nằm ngửa, mắt trợn trừng nhìn trần nhà. Máu chảy từ thái dương gã xuống
sàn.

Run rẩy, Welles khóc váng, “Chó chết, xem tôi đã làm gì đây! Ôi mẹ kiếp!

Có ai không, giúp gã đi!”

Khi cả tá cảnh sát tụ tập lại ở hiện trường, cô quay sang nhìn mấy người,

nhưng rồi thấy họ bất động và ở vào tư thế phòng ngự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.