NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 349

Welles thở gấp. Phải chăng có nghi phạm nào khác đằng sau cô? Cô quay

người lại và thấy hành lang trống trơn. Cô quay lại rồi thấy mấy viên cảnh
sát đang thụp người xuống, giơ tay họ lên cảnh báo. Hét lớn. Tai điếc đặc vì
tiếng súng nổ, cô không thể hiểu nổi họ đang nói gì.

Cuối cùng cô nghe thấy, “Chúa ơi, súng của cô, Linda! Cho vào bao đi!

Cô đang chĩa nó đi đâu đấy!”

Cô nhận ra rằng trong cơn hoảng loạn, cô đang vẫy khẩu Glock xung

quanh – lên trần nhà, xuống sàn, về phía họ – giống như một đứa trẻ với một
khẩu súng đồ chơi.

Cô cười một tiếng thẫn thờ về sự bất cẩn của mình. Khi cô đút khẩu súng

ngắn vào bao, cô cảm thấy có thứ gì cấn cấn ở thắt lưng và lấy nó ra. Cô
xem xét mảnh xương dính máu từ sọ của Weir. “Ồ,” cô nói, thả nó xuống và
cười lớn như con gái cô khi bị cù. Cô nhổ nước bọt vào lòng bàn tay và quẹt
tay vào quần. Việc cọ quẹt ngày càng gấp gáp cho tới khi tiếng cười bỗng
nhiên dừng lại và cô quỳ sụp xuống, khóc nức nở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.