NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 449

“Vậy là Ramos đã tìm ra người sẵn sàng hạ tôi và mớm cho anh ta những

dòng này. Tôi xin lỗi, đại úy, nhưng ông thật sự nghĩ rằng một cảnh sát
đường phố sẽ ăn nói vậy sao? ‘Những tình huống có thể gây nguy hiểm?’
Thôi nào.”

Chà, cha ơi, cô nghĩ tới cha mình, làm sao nuốt trôi chuyện này chứ? Cô

thấy đau lòng.

Rồi cô cẩn trọng nhìn Marlow. “Còn gì nữa không, sếp? Còn chuyện gì đó

nữa, đúng không?”

Cho sự công nhận của ông, ông đã nhìn thẳng vào mắt cô và nói, “Phải, sĩ

quan. Còn nữa. Còn tệ hơn, tôi e là thế.”

Hãy nghe xem chính xác còn gì có thể tệ hơn nữa nào, cha ơi.
“Ramos đang tìm cách đình chỉ cô.”
“Đình chỉ. Vớ vẩn.”
“Anh ta muốn mở một cuộc điều tra.”
“Thằng…” Từ “đểu” chưa nói ra thì cô thấy ánh mắt của Marlow nhắc cô

rằng chính thái độ này đã khiến cô gặp rắc rối ngay từ đầu.

Ông nói thêm, “Tôi phải nói với cô rằng anh ta cũng tức giận đến mức…

Anh ta muốn đình chỉ không lương.”

Hình phạt này thường chỉ dành cho các cảnh sát bị cáo buộc phạm tội

hình sự.

“Tại sao?”
Marlow không trả lời. Nhưng ông không cần trả lời, tất nhiên. Sachs biết:

để củng cố uy tín nên Ramos phải thể hiện rằng con bé đã dám nói hắn “hết
giờ chơi rồi”, đã làm hắn mất mặt phải bị trừng phạt ra trò.

Và lý do khác nữa là hắn ta là một thằng đểu.
“Lý do là gì?”
“Bất tuân lệnh, thiếu năng lực.”
“Tôi không để mất phù hiệu được, sếp.” Cô gắng để không có vẻ tuyệt

vọng.

“Tôi không thể làm gì với việc bài thi của cô bị đánh trượt, Amelia. Việc

đó là của hội đồng và họ đã quyết định rồi. Nhưng tôi sẽ đấu tranh chống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.