NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 56

“Chụp một bức hình của nó và gửi tới Cục. Và… chúng ta có biết ai ở

Bảo tàng Hải dương học không?”

“Họ đã giúp chúng ta vài lần về các nút thắt,” Sachs nói. “Em sẽ gửi một

bức ảnh cho cả họ nữa.”

Một cuộc gọi từ Tobe Geller ở phòng Tội phạm Máy tính tại tổng hành

dinh FBI ở New York. “Chuyện này vui đây, Lincoln.”

“Mừng là bọn tôi vẫn làm anh vui,” Rhyme lầm bầm. “Anh có thể nói

điều gì hữu ích về món đồ chơi đó không?”

Geller, chàng trai trẻ tóc xoăn, không để ý tới sự khó chịu của Rhyme,

nhất là khi có một thứ gì đó liên quan đến máy tính. “Đó là một thiết bị ghi
âm kỹ thuật số. Một thứ nhỏ bé hấp dẫn. Đối tượng của anh đã ghi âm điều
gì đó, lưu âm thanh lại trong ổ cứng rồi lập trình để nó bật lên sau một
quãng thời gian. Chúng tôi không biết âm thanh đó là gì – gã đã viết một
chương trình để hủy dữ liệu.”

“Đó là giọng của gã,” Rhyme lầm bầm. “Khi gã nói mình có con tin, đó

chỉ là một băng ghi âm. Giống như những chiếc ghế. Là để chúng ta nghĩ gã
vẫn ở trong phòng.”

“Hợp lý. Nó có một cái loa đặc biệt, loại nhỏ nhưng có tiếng bass và âm

vực trung tuyệt vời. Nó giả tiếng người rất giống.”

“Không còn gì trên chiếc đĩa hả?”
“Không. Đã xóa sạch.”
“Mẹ kiếp. Tôi muốn có dấu vết giọng nói.”
“Rất tiếc. Mất rồi.”
Rhyme thở dài thất vọng và quay lại với những khay chứng cứ; việc nói

với Geller lời cảm ơn về sự giúp đỡ là của Sachs.

Cả nhóm sau đó xem xét chiếc đồng hồ đeo tay của nạn nhân, nó bị đập

vỡ tan vì lý do gì đó mà họ không hiểu. Nó không có bằng chứng gì khác
ngoài thời gian gây án. Hung thủ thường đập vỡ đồng hồ đeo tay hay đồng
hồ treo tường ở các hiện trường tội ác sau khi đã chỉnh chúng sai giờ để
đánh lừa các điều tra viên. Nhưng chiếc đồng hồ này dừng gần với thời gian
thật của vụ án mạng. Tại sao lại như thế?

Càng thêm bí ẩn…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.