Nguyên Hùng
Người Bình Xuyên
Chương 3
TẠI HỐ BẦN GẶP LẠI CÔ TƯ
HAI VĨNH TRỤ LẠI HỌC VÕ
Sau đêm nằm tiệm thuốc đường Lơ-pheo, Hai Vĩnh bỏ nhà máy xay lúa cất
bước giang hồ, anh nghĩ bụng: “muốn làm anh chị, trước nhất phải làm chủ
lấy mình, không thể làm tôi mọi thiên hạ”. Tin Bảy Rô “vô Khám Lớn”
khiến anh buồn mấy ngày.
Anh thương Bảy Rô vì hai người cùng tuổi, cùng một ý chí muốn vươn lên
thoát khỏi sự trói buộc của nghèo túng. Nhưng Bảy Rô đã đi sai đường. Giờ
đây nằm khám, Bảy Rô có thì giờ suy gẫm và lời khuyên bảo của anh trong
đêm ăn nhậu tại Nghi Xuân Lầu...
Hai Vĩnh đi khắp nơi, la cà các bến tàu, bến xe tìm hiểu cung cách làm ăn
của các tay anh chị. Cái nghề đứng bến không có sách vở nào dạy, các tay
anh chị cũng không tốt nghiệp trường nào. Đành phải học nơi trường đời
thôi. Sài Gòn, Chợ Lớn, Gia Định, nơi nào cũng có người xưng hùng xưng
bá, dưới tay có một số em út sẵn sàng đổ máu theo hiệu lệnh của đàn anh.
Tay anh chị đầu tiên Hai Vĩnh tới làm quen là Ba Dương, nhà ở bên này
cầu Rạch Đỉa, gần nhà Bảy Rô. Từ lâu nghe danh nhưng Hai Vĩnh chưa có
dịp tiếp xúc. Lần gặp gỡ đầu tiên, Hai Vĩnh khám phá được nhiều điều bổ
ích. Ba Dương lớn hơn anh chừng một con giáp, khoảng băm lăm, người
tầm thước, tánh tình nghiêm nghị, ít nói. Anh em trong nhà ít khi nói
chuyện với anh quá ba câu. Điều làm Hai Vĩnh ngạc nhiên hơn hết là thái
độ lễ phép của Ba Dương. Luôn luôn anh “dạ, thưa” với mọi người cùng
trang lứa. Thì ra muốn làm anh chị không nhất thiết phải “hét ra khói, nói
ra lửa” như những tay đao búa ở các bến xe đò. Điều căn bản là tài đức phải
đi đôi. Có tài mà không có đức thì tài đó sẽ không thọ. Tìm hiểu sâu hơn,
Hai Vĩnh được biết Ba Dương là người lạc quan và kiên trì. Trong những
năm đi chăn vịt khắp miền đồng ruộng Nhà Bè, Cần Guộc, Cần Đước, Gò
Công, Ba Dương không hề ngán ngại gian khổ mà lấy làm vui thú trong