nhờ “anh Hai” cho ám hiệu để các tay “thủy khẩu” trong vùng không “ăn
hàng”.
Dần dần Hai Vĩnh trở thành một sở bảo hiểm đủ loại mà không cần đóng
“pa-tăng”.
Nhưng vụ “thử lửa” sau đây mới đưa tên tuổi Hai Vĩnh tới cò bót trên tỉnh
Gia Định và thành phố. Đó là vụ đấu giá hoa chi chợ Long Kiểng. Thằng
Chà ở cầu Rạch Dơi, xã Long Hậu chuyên nghề “anh-đi-ca-tơ”- loại lính
kín hạng bét- quyết đấu giá chợ Long Kiểng cho được để vợ bé hắn thu
thuế hoa chi. Vợ bé hắn ở sát chợ này nên rất tiện trong việc thu thuế chợ.
Để cho chắc ăn, hắn mua một số du đãng làm hậu thuẫn và bắn tiếng “với
giá nào cũng chơi” nếu có ai “xâm mình” ra đấu thầu tranh giành với hắn.
Hai Vĩnh không ưa lính kín, nhất là sau ngày được tiếp xúc với Bảy Trân.
Cho nên khi có người tới nhờ giúp tranh với tên Chà, anh nhận lời ngay…
Địa điểm đấu thầu là tòa bố Gia Định. Ngày ấy tất cả những người đấu thầu
đều tập trung tại mấy tiệm nước bên hông Lăng Ông, Bà Chiểu. Cũng tại
đó, hai bên dàn trận, phô trương lực lượng. Không bên nào nhân nhượng
bên nào. Dao con chó, bàn tay sắt đều thủ sẵn trong người. Trong lúc đó,
Hai Vĩnh ngồi quán nước tại Chợ Cũ, chờ em út về báo cáo diễn tiến cuộc
đấu giá tại Bà Chiểu. Hai Vĩnh đang ngồi quay lưng vô vách, mắt nhìn ra
ngoài- đó là thế thủ anh thường dùng, không sợ kẻ thù tấn công từ phía sau-
bỗng một người to cao xăm xăm bước vô, miệng hô “chém!”, tay quơ dao.
Ngày ấy, cùng ngồi với Hai Vĩnh có bạn nối khố Bảy Rô. Hai Vĩnh chưa
kịp phản ứng thì Bảy Rô nhanh tay hất tung mặt bàn lên. Lưỡi dao chặt
“phụp” vào cạnh bàn, Hai Vĩnh nhảy trái mấy bước, nhận mặt kẻ hành
hung:
- Ủa anh Bảy Môn! Tôi với anh có thù oán gì?
Người chém anh đúng là Bảy Môn, tay anh chị ở Thủ Thiêm.
Bảy Môn hầm hừ:
- Không thù oán gì, nhưng người ta nhờ tao…
Hai Vĩnh cười lạt:
- Bọn giang hồ mình đâu phải ai nhờ cũng giúp! Thằng Chà “anh-đi-ca-tơ”
là thằng có nợ máu với nhiều người, tại sao anh giúp nó? Mình phải biết