NGƯỜI BỖNG LẠI VỀ - Trang 107

Bất chợt gã hỏi:
– Nguyên nào?
Nhật Lan nhìn mặt:
Dự Nguyên, anh Nguyên gửi chú vào đây làm đó.
Quay hướng nhìn sang bà, Nhật Lan mai mỉa:
– Còn cô ...ứa, sao hôm nay cô không về sớm de gặp ông ta, hôm nay
không có ai hẹn hở cô?
– Trời ơi! Cái con bé này, thật là vô lễ, vậy mà ...
– Ủa! Hổng lẽ cô quen với chú Điền Văn này hay sao? Anh Dự Nguyên
nhờ ba cháu cho chú vào đày làm. Chú đã làm mấy tháng nay rồi. Nhưng
mà cô biết để làm gì chứ, vì anh Nguyên nên ba tôi mới nhận chú Văn.
Cô cô chỉ có thể gặp người như ông ta thôi, khập khiễng ấy mà.
Hà Thơ bật khóc và bỏ chạy một mạch về.
Nhật Lan la cà chỗ Điền Văn và hỏi:
– Sao chú chưa về?
Điền Văn cười:
– Vì tôi ở cũng gần gần đây nên ở lại một chút rui về.
– Chú là thế nào với anh Nguyên?
Điền Văn nhớ đến lời của Hoài Bách nên nói.
– À! Là chú họ vậy mà.
– Chú họ à! Khi nào anh Nguyên về, chú Văn cha cháu biết nhé!
– Cô cô không hẹn với Dự Nguyên à?
– Cháu muốn bất ngờ đến khi biết anh trở về. Như thế cháu sẽ ... mà thôi ...
Bí mật của chú với cháu nhé. Mà chú biết chỗ anh ấy ở phải không?
Điền Văn gật đầu ...
– Cháu làm gì ở đó vậy Lan?
Nhật Lan ú ớ rồi nhanh nhẩu lên tiếng:
– Dạ cháu nghe anh Nguyên nói sắp về nên hỏi thăm chú Văn ông à!
– Hừm!
Điền Văn gật đầu chào ông Vĩnh rồi định bỏ đi. Ông Vĩnh nói:
– Chú Văn ạ! Tôi muốn gặp chú một chút có được không?
Điền Văn gật đầu, Nhật Lan cũng chào ông sau khi ông Vĩnh bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.