NGƯỜI BỖNG LẠI VỀ - Trang 111

– Hà Thơ.
– Vâng!
– Tên hay ghê ...Hà Thơ ...Hà Thơ.
Ông Văn lẩm bẩm một lúc. Bà Thơ liều mình ngồi lên xe và ông Văn dừng
xe ở một quán ăn có giải khát.
Ông Văn nói:
– Cô uống cà phê sữa nhé!
– Thôi! cà phê đen.
– Cho đá cho dễ uống cô Thơ nhé!
Hoàn toàn như kẻ xa lạ. Hai người từng "đầu ấp tay gối" nhưng sao bà lại
tin như thế.
– Cô ...cô ăn nhé!
Người mang bánh mì với hột gà ốp la trông thật ngon.
– Mời cô ...
– Dạ, cám ơn ông.
Hà Thơ thu hết can đảm hỏi Điền Văn vì thấy thái độ của ông tuy tỏ vẻ
không quen với bà nhưng Điền Văn cũng hay bắt chuyện nên Hà Thơ lên
tiếng:
– Xin lỗi, tôi hỏi ông điều này.
– Cô đừng gọi tôi như vậy, goi ông tôi tưởng tôi là giám đốc hay là "ông
này ông nọ . Bà Hà Thơ cười nói:
– Tôi, tôi có biết một người nhìn giống ông lắm.
Điền Văn cười:
– Người giống người mà!
– Không phải. Tôi nghĩ là anh em song nhé với ông. à! Xin phép tôi gọi là
anh Văn. Cô bảo tôi giống một người à!
– Vâng cả hai như một, là một hoặc song sinh chớ không thể người giống
người đâu.
Điền Văn thật tình:
– Cô nói thật chứ? Chẳng lẽ tôi có người anh song sinh.
– Anh không biết sao? Gia đình anh đâu? Tôi à? Tôi có người anh họ, anh
kết nghĩa thì đúng hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.