NGƯỜI BỖNG LẠI VỀ - Trang 133

Thiều Mơ ngăn mẹ:
– Không được, hôm nay cả mẹ cũng làkhách luôn, bảy giờ mẹ đi vào nhà
chuẩn bị đi. Mẹ mới đi làm về còn mệt. Con sẽ dọn lên ngay. Cậu ơi! Đợi
cháu một chút nhé!
Thiều Mơ rút vào trong nhà, Hà Thơ lắc đầu nói:
Chẳng biết nó bậy trò gì đây, Hà Thơ lo lắm. Từ thưở giờ chưa khi nào làm
trọn vẹn được bữa ăn, nếu có gì ... anh bỏ qua cho con bé và đừng cười cả
mẹ nhé!
Hoài Bách nhìn Hà Thơ, Hà Thơ tránh ánh nhìn của ông dành cho mình.
Trời ơi! Lòng bà cũng "dậy sóng con gáí như ngày nào. Lòng bà cũng như
con sóng:
"Dữ dội và dịu êm - ồn ào và lặng lẽ - sông không hiểu nổi mình - Sóng tìm
ra tận bể" .
Giọng ông vang lên nhẹ nhàng:
Được quen biết hai người phụ nữ như mẹ con của cô, tôi ... thú thật tôi như
bừng tỉnh sau những năm tháng ngủ quên.
– Anh nói chuyện văn hoa ghê! Sao hồi đó không làm văn nhân thi sĩ.
– "Một chút văn nhân" trong con người của mỗi người có khi cũng đủ khổ
rồi cô nhỉ?
– Anh lại trêu tôi nữa rồi ...
Cô Thơ này ...
– Chi anh?
– Dùng bữa xong, tôi mời cô đi dạo ... À! Đi uống cà phê. Tôi muốn nói với
cô một chuyện. Dẫu sao tôi cũng đã đến dây ... mong cô đừng từ chối tôi sẽ
đau lòng khi quay trở về:
Hà Thơ lặng im không sao thốt được nến lời, bà cảm nhận được những điều
mà Hoài Bách muốn nói. Trái tim của một thiếu phụ ngoài tứ tuần bỗng đau
nhói và xôn xao như những con sóng đầu đời của thời con gái. Tại sao? Tại
sao khi bà bắt gặp được một người tốt, tốt như mình cảm nhận thì lại không
có dịp để nắm bắt bởi sự xuất hiện quá trớ trêu của một gã đàn ông mà qua
hình bóng bà cứ ngỡ ... và tin rằng đó là chồng mình. Người chồng đã mất
tích sau một thời gian dại từ chuyến đi năm ấy. Hà Thơ xin phép vào trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.